Tô Song Song thấy Tần Mặc không nói gì nên có chút không hiểu, cô cúi
đầu nhìn thấy anh vẫn im lặng cử động cánh tay, thỉnh thoảng lông mày hơi
nhíu lại.
Cô đột nhiên nhớ đến tối hôm qua đã ghì chặt lấy Tần Mặc, gối lên tay
của anh cả đêm,trong lòng vốn đang kiên định lập tức có chút do dự.
Cô như vậy có lẽ quá bạc tình bạc nghĩa, còn cố ý gây sự, chiếm được
tiện nghi của anh ta cả đêm, hiện tại nói trở mặt liền trở mặt, chẳng phải là
trái với đạo làm người hay sao?
“Nếu không…Nếu không, tôi cũng không phải là người trốn tránh trách
nhiệm…”
“Răng rắc!” Tô Song Song còn chưa nói xong, cửa từ bên ngoài mở ra,
Tần lão gia đúng lúc đứng ở cửa ra vào nghe những lời này, ông hớn hở nói
với Tô Song Song:
“Cháu dâu à! Các cháu đều là người một nhà, còn nói cái gì trách nhiệm
hay không trách nhiệm?”
“…” Tô Song Song im lặng, cô muốn nói rõ với Tần lão gia, nhưng vừa
nhìn thấy gương mặt tủm tỉm cười, đâu đâu cũng hiện ra sự mong chờ, vốn
vừa nãy lòng quyết tâm phản kháng của cô đã bị tan đi một nửa, bây giờ
xem ra đã hoàn toàn thành mây khói rồi.
“Ông nội, đến lúc chúng con phải đi rồi.” Tần Mặc cố gắng giữ vững,
nhanh nhẹn bước xuống giường, nói xong lời này, quay đầu lại nhìn Tô
Song Song đang ngơ ngác như cũ, ánh mắt anh như mũi tên, thoáng cái bắn
về phía cô.
Tô Song Song vẫn còn đấu tranh không biết rốt cuộc nên hay không nên
thỏa hiệp, bỗng nhiên nghe thấy Tần Mặc nói những lời này nhất thời