NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 148

giờ cô không phải chịu đựng cảnh làm nô lệ cho anh ta, nghĩ đến đấy tâm
tình trở nên vô cùng tốt đẹp.

Cô lấy hai tay xoa xoa mặt của mình, vô cùng tập trung, Tần Mặc không

muốn để ý đến hành động của Tô Song Song nhưng nhìn cô cứ xoa đi xoa
lại nhịn không được liền hỏi: “Cô bị ngứa à?”

Tô Song Song liếc Tần Mặc, đắc ý hừ nhẹ một tiếng: “Lúc nãy không

rửa mặt, bây giờ tôi xoa mặt không được à? Đâu như anh, không rửa mặt
mà lại đi ra bên ngoài, phải gọi là hôi không biết xấu hổ!”

Tần Mặc nhìn Tô Song Song, ánh mắt liếc qua liền mang một chút ngạc

nhiên, anh thu hồi ánh mắt, không lên tiếng vội.

Tô Song Song tưởng rằng Tần Mặc bị cô nói đến nỗi á khẩu không nói

được gì nên liền đắc ý, chỉ là khóe miệng tươi cười còn chưa kịp kéo ra,
Tần Mặc liền vô tình đã kích khiến cô quay trở về.

“Tôi đã rửa mặt trước khi cô tỉnh dậy.”

Tô Song Song tay đặt ở trên mặt liền cứng lại, lúc này cô mới cảm nhận

được động tác của mình vừa rồi đối với Tần Mặc đáng buồn cười đến mức
nào, cô tức giận thu tay lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Thật ra vốn là cô muốn ngay thẳng gầm nhẹ một tiếng: “Anh dừng xe ở

đây! Tôi không ngồi xe của anh nữa!” Nhưng lần trước trải qua việc phải
lặn lội đường xa thật sự quá cực khổ, cô chỉ có thể giả vờ như không nghe
thấy lời nói cười nhạo của Tần Mặc, kìm nén lại để được đi nhờ xe.

Khi đến dưới chung cư, Tần Mặc vừa dừng xe Tô Song Song liền mở

cửa bước xuống, sau đó hướng về phía Tần Mặc đang ngồi trong xe mạnh
mẽ tuyên bố: “Tạm biệt! Mong không gặp lại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.