NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 163

rồi mà còn sợ hãi. Một người đàn ông to lớn như vậy mà sợ đến bệnh viện,
thật là mất mặt!

Nghĩ như vậy, cô liền vươn tay lại kéo bàn tay lạnh như băng của anh

dẫn lên phía trước, vừa đi vừa hào hùng nói: “Có tôi ở đây, anh sợ cái gì
chứ! Trong bệnh viện mà có quái vật, tôi sẽ giết chúng cho anh!”

Tô Song Song sợ Tần Mặc căng thẳng nên mới cố ý nói hài hước như

vậy, không ngờ người phía sau lại không có chút động tĩnh gì, cô liền bĩu
môi im lặng.

Chính là Tần Mặc bây giờ không nhìn lên cô ở phía trước, mà lại cúi đầu

xem bọn họ đang tay nắm tay, đây chính là lần đầu tiên Tô Song Song chủ
động nắm tay anh. Bởi vì cô sợ không kéo nổi anh nên cùng anh đan xen
mười ngón tay lại.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô chậm rãi truyền đến đầu ngón tay anh, Tần

Mặc cảm giác trái tim đóng băng của mình như dần dần tan ra, anh ngây
người, đến lúc anh kịp phản ứng thì hai người đã vào đến bệnh viện.

Tô Song Song vừa tiến vào liền quay đầu nhìn Tần Mặc, thấy anh đứng

sững sờ, bộ dáng như sợ đến choáng váng nên cô buông anh ra, nghĩ cách
hỏi thăm Tần lão gia đang ở nơi nào.

Cô vội vàng kéo một y tá, khua tay múa chân để hỏi chỗ của Tần lão gia.

Tần Mặc nhìn người đằng trước đang nói chuyện, Tô Song Song lúc này

gần như đến độ giương nanh múa vuốt khiến anh trở nên đau đầu. Nhưng
đột nhiên anh cảm thấy, bệnh viện trong trí nhớ đáng sợ của anh cũng
không đến nỗi kinh hoàng như vậy.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người rốt cuộc cũng đã tới rồi!” Vương

quản gia đang đứng ngoài hành lang, vừa thấy hai người liền vội vàng tới
đón.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.