dự tính chỉ trở về nhà một chút để gặp qua cái cô gái, được nói là em gái
của anh kia.
Tô Song Song được Tần Mặc dắt tay, cô vừa vào phòng khách nhà cũ, đã
nhìn thấy ông nội Tần đang lôi kéo tay một cô gái nhỏm thoạt nhìn chỉ
chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, hướng về phía Tần Mặc và cô gái nhỏ
kia cười.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tô Song Song liền bị cô gái này làm cho
hấp dẫn. Vóc dáng của cô gái không tính là cao, ước chừng còn thấp hơn cô
đến nửa cái đầu, dáng dấp hết sức thanh thuần dễ thương, Đôi mắt thật to,
trong veo như nước, làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn đã thấy ưa thích.
Chuyện cô gái kia có thể là con gái riêng, ngoại trừ có cặp môi mỏng ra,
còn lại cũng không có nơi nào khác lắm so với sự tưởng tượng. Tô Song
Song nhìn về phía cô gái cười cười. Cô bé này vẫn còn đang cúi đầu xấu
hổ, nhìn thật thanh thuần ưa mắt.
Tần Mặc đứng ở đàng kia, cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn qua cô gái
này một cái, sau đó liền dời tầm mắt đi chỗ khác, bộ dạng của anh vẫn như
cũ, giữ nguyên vẻ không cảm thấy hứng thú đối với cô.
Ông nội Tần vốn định còn muốn lôi kéo cô để giới thiệu một chút, nhưng
vừa thấy bộ dáng của Tần Mặc như vậy, trong nháy mắt liền thu lại nụ
cười, bộ dạng lại như sắp sửa nổi giận đùng đùng.
Tô Song Song chỉ sợ ông nội Tần lại tức giận lên nữa, sẽ ảnh hưởng đến
bệnh tình, vội vàng lôi kéo ống tay áo của Tần Mặc, ý bảo anh chớ có lạnh
nhạt như vậy. Ngay sau đó, cô lại hướng về phía cô gái kia mà cười cười tỏ
ý hữu hảo. Tô Song Song quay đầu nhìn về phía ông nội Tần hỏi: "Ông nội,
đây chính là em gái của A Mặc phải không ạ?"
Ông nội Tần vừa thấy có bậc thang bên dưới rồi, vội vàng cười ha ha,
đưa tay kéo cô gái nhỏ có lá gan cũng rất nhỏ kia, vẫn đang tránh ở sau