NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1837

Tô Song Song chạy một mạch đến đứng ở dưới lầu. Một khắc kia, khi

cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết nhỏ thổi qua, gào thét tựa như
muốn róc cả da thịt, trong khi lúc này trên người cô chỉ mặc một chiếc áo
mỏng manh, thì cô lập tức liền hối hận.

Tô Song Song lập tức bắt đầu tính toán cần phải hoạt động một chút,

người hoạt động thì sẽ sinh nhiệt. Nhưng khi bàn tay cô vừa sờ đến túi áo
của mình, lại thấy trống trơn, thì lúc này mắt của Tô Song Song coi như
hoàn toàn trợn tròn.

Cô ngẩng đầu, liếc ánh măt đầy bi thương nhìn lên bầu trời bao la xám

xịt, chỉ thấy lất phất những giọt mưa bụi, lại cảm thấy bản thân mình càng
lộ rõ vẻ thê thảm hơn. Tô Song Song chậm rãi quay đầu lại liếc mắt nhìn về
phía cửa nhà trọ, suy nghĩ một chút, chợt mạnh mẽ quay đầu.

Cô dự định mình có khí phách một chút, nhưng chỉ tiếc giờ đây gió lạnh

thấu xương. Tô Song Song đã suy tính hảo hán không cần quan tâm đến
thiệt thòi trước mắt, cụp đuôi trở về, nhưng còn chưa kịp xoay người lại,
lập tức đã cảm thấy có một chiếc áo khoác ngoài ấm áp choàng lên người
mình.

Tô Song Song sửng sốt một chút, ngay sau đó cô được một cánh tay bền

chắc có lực ôm vào trong ngực. Tô Song Song không quay đầu lại, cũng
không buồn nhìn lên xem là ai, chỉ bằng một hơi thở quen thuộc là liền biết
đó là người nào. Giờ khắc này cô làm thế nào cũng không thể khống chế
được những giọt nước mắt của mình.

Cô cúi đầu, quyệt miệng, nhỏ giọng thút thít, co rút lại trong chốc lát liền

biến thành gào khóc, vừa khóc vừa rầm rì: “Tần Mặc, anh là đại cầm thú,
chẳng phải là em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi sao...”

Tần Mặc thở dài, vòng hai tay quanh Tô Song Song, hai bàn tay nắm thật

chặt lấy cánh tay của mình, anh chôn mặt vào trong hõm cổ của Tô Song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.