NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1928

với Đồng Nhược, nhỏ giọng nói: “Xin chỉ giáo nhiều hơn!”

Đồng Nhược vẫn cười ngượng ngùng, thật sự không dám nhìn thẳng vào

mắt Tô Song Song, cũng rất khiêm tốn: “Nào có, học hỏi lẫn nhau, học hỏi
lẫn nhau!”

Trong nháy mắt cả phòng làm việc trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tô Song

Song cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả Đồng Nhược cũng đè
thấp giọng giới thiệu: “Anh Trọng đang nghĩ lời văn kịch bản!”

Tô Song Song vội vàng gật đầu một cái, tỏ ý hiểu rõ, Đồng Nhược xoay

người tìm mấy tờ bản thảo kế hoạch còn chưa chọn màu và tô màu lên, đưa
cho Tô Song Song, nhỏ giọng nói: “Cô trước ghi màu và tô màu lên, chúng
tôi xem xem phong cách của cô, sau đó chúng ta lại trao đổi như thế nào?’

Nói là phong cách, là do Nhược Đồng chú ý đến cảm nhận của cô mà

chọn từ uyển chuyển, thật ra thì chính là muốn xem xem kiến thức cơ bản
của cô, Tô Song Song liếc nhìn mấy tờ bản thảo này, lại là mấy tờ bên
trong bộ “Thục tiên truyện” mà cô thích nhất.

Tô Song Song sửng sốt một chút, mấy tờ này là màu nguyên gốc, có thể

nói là cô nhớ kỹ trong lòng, cô ngồi xuống, theo bản năng vuốt ve bản vẽ,
trong lòng giãy giụa, là muốn chọn màu dựa theo nguyên bản, hay dùng
phong cách của mình.

Vừa giãy giụa, Tô Song Song lại ngẩn người đến mười hai giờ, đến khi

Đồng Nhược gõ bàn cô hỏi cô định gọi cơm gì, Tô Song Song mới bừng
tỉnh hiểu ra, cô lại ngây ngốc đến nửa ngày!

Đồng Nhược quét mắt nhìn bản thảo trên bàn Tô Song Song, nhìn một

nét bút cũng chưa lên, hơi sửng sốt, anh thấy Tô Song Song lộ vẻ lúng
túng, vội vàng giải vây nói: “Có phải cô quen tô màu trên máy tính
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.