NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1954

Viễn, sau đó vui vẻ rạo rực đi xử lý chuyện mà Tần Mặc vừa mới giao phó
cho mình phải làm.

Tần Mặc đi tới bên ngoài tiểu khu, liếc mắt nhìn vị trí của Tô Song Song.

Chẳng qua là cô mới đi ra khỏi tiểu khu được một bước. Tần Mặc liền lui
trở lại, anh tựa vào bên cửa tiểu khu đốt một điếu thuốc, từ từ nhả khói ra.

Khói thuốc như sương mù lượn lờ, làm cho người ta không thấy rõ anh

đang nhíu chặt đôi chân mày thật sâu. Tần Mặc cảm thấy anh cần phải suy
nghĩ tìm cách làm thế nào để dùng lời nói để có thể giải thích rõ chuyện
này với Tô Song Song.

Mà anh cũng cần phải cho Tô Song Song một chút thời gian, để cho cô

nguôi bớt giận đã, tránh làm cho cô bị nổi nóng, sẽ không chịu nghe anh
nói bất cứ điều gì. Hơn nữa, hiện tại chuyện xảy ra trong quá khứ lại vô
cùng lèm nhèm. Bằng khả năng diễn đạt bằng lời nói của anh hiện giờ,
đoán chừng anh nói cô cũng không hiểu!

Tô Song Song cứ vừa đi lại vừa rơi lệ, không sao kiềm chế được. Đi

được một chốc lát, cô cảm thấy hơi mệt, liền ngồi xuống trên chiếc ghế ở
bên cạnh. Tô Song Song liền không sao nhịn được nữa, liếc mắt nhìn về
phía lối ra vào.

Tiết trời mùa Đông, lúc này bầu trời tối đen như mực. Đừng nói bóng

dáng của Tần Mặc, trên đường phố, ngay cả người đi đường cũng không hề
có một bóng người nào.

Tô Song Song ngồi ở trên ghế lạnh như băng, cảm giác càng thấy khó

chịu hơn, nước mắt đúng là không mất cứ thế tuôn rơi chảy xuống. Một cơn
gió lạnh vừa thổi qua tựa như cạo đi lớp ẩm ướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, gây cảm giác cực kỳ khó chịu.

Tô Song Song dùng ống tay áo lau lau lên mặt của mình, nhưng vừa

đụng vào lại thấy gương mặt rất đau. Nhưng mà hiện tại trong lòng của Tô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.