Tô Song Song đối với tính cách khó gần, thất thường như thời tiết của
anh, chỉ có thể dừng lại ở mức không biết phải nói gì.
Cô bĩu môi, bề ngoài lộ ra vẻ bất mãn. Nhân lúc thang máy đi xuống liền
kéo Như Hoa đi, nhưng phải mất một sức lực rất lớn, Như Hoa bình thường
rất khôn ngoan nghe lời, bây giờ gặp thang máy đi xuống lại kì lạ như vậy.
Tô Song Song tính quay đầu hỏi Tần Mặc lúc này còn chưa bước vào
nhà, thì bên này anh đã mở cửa nhìn lại nói với cô: “Như Hoa sợ phải đi
thang máy.” Lời vừa nói xong liền đóng cửa lại, để Tô Song Song một
mình tức giận vò đầu bức tai.
Cô biết ngay là Tần Mặc sẽ không tốt như vậy, biết cô thích chó nên bắt
cô cô cùng nuôi, chuyện này chắc chắn đã được tính toán cho cô đây mà.
Như Hoa tuy rằng cực kỳ thông minh, nhưng nếu cô đi xuống thang máy
một mình thì thật đáng lo! Lỡ như thang máy dừng lại một tí, nó chạy mất
dấu thì làm thế nào?
Tô Song Song nhìn cầu thang cách đó không xa, quyết định đưa Như
Hoa đi cầu thang bộ.
Hai ngày nay Tô Song Song đều buồn chán ở nhà chỉnh sửa bản thảo,
đem Như Hoa đi dạo một vòng, lúc trở về không hiểu sao tâm tình lại tốt
hơn. Chỉ có điều nhìn Tần Mặc ở trước mặt ăn cơm trưa vô cùng bình thản,
cô liền dùng sức cắn một miếng bánh bao.
Cô che tay trước mặt, nhưng ngay bản thân lại chẳng muốn ăn nữa, đứng
lên bắt đầu tưởng tượng, cao hứng nghĩ đến lúc mình và thần tượng gặp
nhau, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Cô theo bản năng nói: “Tần Mặc, chờ tôi gặp thần tượng của tôi xong, tôi
sẽ mời anh một bữa thật ngon, trước giờ tôi đều muốn đọc sách dạy làm
bánh bao thịt của Thành Đông Quách.”