NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 199

Tần Mặc tay cầm đũa dừng một chút nhưng không nói tiếng nào, Tô

Song Song cảm thấy vừa rồi mình nói như đàn gảy tai trâu, hừ một tiếng
định không nói gì nữa. Nhưng bỗng như nhớ ra điều gì đó nên nói tiếp.

“Chiều nay tôi sẽ đi tới quán Café Miêu Phát Điệp để lấy cảm hứng, vẽ

tranh xong sẽ ăn tạm cái gì đó, nên cơm chiều nay anh tự lo nhé.”

Tô Song Song cảm thấy rốt cuộc cô cũng có thể thoát khỏi thân phận

giúp việc trong chốc lát, bánh bao trong miệng bây giờ so với lúc nãy thật
sự ngon hơn nhiều.

Tần Mặc vẫn giữ im lặng như trước, tao nhã ăn cơm, ăn xong trực tiếp

đứng dậy, không trả lời câu nói của cô. Sau đó mở cửa đi ra, đi ra ngoài lại
khép cửa, động tác mạch lạc lưu loát, không có nửa phần kéo dài.

Tô Song Song nhìn Tần Mặc – người biến cô thành căn tin, liền bĩu môi,

nhưng hình như đã thành thói quen nên cô cũng lười tức giận với anh. Cơm
nước xong xuôi, cô liền chạy đến khu bên cạnh, chọn quán Café tao nhã
nhất mang tên Miêu Phát Điệp để tìm cảm hứng.

Ánh nắng buổi chiều ấm áp, Tô Song Song lựa vị trí gần cửa sổ, gọi một

ly Cappuccino. Cô ôm bàn vẽ, cúi đầu nghiêm túc vẽ những đường cong
bên ngoài.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua gương thủy tinh rọi vào người cô, làm cho

lông tơ trên gương mặt đều hiện ra một chút ánh sáng màu vàng, cả người
trở nên rực rỡ.

Cô cúi nhẹ đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt còn hiện ra vẻ chăm

chú, bàn tay nhỏ bé trắng noãn cầm chiếc bút vẽ trên giấy, cô lúc này mang
vẻ yên bình, lại cực kỳ đáng yêu khéo léo.

“Tô Song Song?” Bên đối diện bỗng truyền đến một câu hỏi không xác

định được của ai, Tô Song Song lặng đi một chút rồi buông bút ngẩng đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.