“Cứ coi như tôi có lỗi, cấp trên trực tiếp của chị không nói gì, tôi và chị
đồng cấp, tại sao chị lại quở trách tôi như vậy, còn công kích thân thể.”
“Ôn Tiểu Khê, không thấy rõ công và tư là chị, chẳng lẽ chị thật sự coi
mình là bà chủ sao?” Tô Song Song nói xong nhìn về phía Ôn Tiểu Khê,
ánh mắt không hề nhượng bộ chút nào.
Đầu tiên Ôn Tiểu Khê còn không phục, nhưng khi Tô Song Song nói đến
một câu cuối cùng, sắc mặt của cô tái đi, theo bản năng nhìn về phía Cố
Trọng đứng bên cạnh có sắc mặt rõ ràng cũng không quá đẹp mắt.
Cố Trọng cảm nhận được ánh mắt của Ôn Tiểu Khê, trực tiếp tránh ra,
nhìn về phía khác.
Động tác nhỏ cố ý này, coi như hoàn toàn khiến Ôn Tiểu Khê hiểu ra, ở
trong lòng Cố Trọng cô thật ra chẳng đáng là gì, chỉ là một trợ lý, một
người được xưng tụng là bạn bè.
Trong nháy mắt mắt của Ôn Tiểu Khê đỏ lên, cô cắn môi, túm lấy túi
xách khóc chạy ra ngoài.
Ôn Tiểu Khê vừa khóc, Tô Song Song giống như trái bóng cao su xì hơi
rồi, vừa định đuổi theo chị ta, sợ chị ta xảy ra chuyện gì, Cố Trọng lại giữ
cánh tay cô lại, lắc đầu một cái.
Tô Song Song không rõ chân tướng nhìn qua, Cố Trọng thở dài, rất bất
đắc dĩ giải thích một câu: “Anh vẫn muốn tìm một cơ hội nói rõ ràng với cô
ấy.”
Anh nói đến đây, thái độ càng thêm bất đắc dĩ, còn lộ ra chút áy náy:
“Nhưng cho tới bây giờ cô ấy đều không rõ ràng biểu lộ phần tâm ý này với
anh, anh cũng không thể chủ động làm rõ, hôm nay coi như để cho cô ấy
hiểu, tránh cho cô ấy khỏi lãng phí thời gian trên người anh nữa.”