NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 1992

Cố Trọng bị dáng vẻ nhị thứ nguyên này của Tô Song Song chọc cho nở

nụ cười, giờ khắc này, không khí cả phòng làm việc cực kỳ hòa hợp.

Lúc này cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tay Ôn Tiểu Khê vừa mới đẩy

vào, chỉ nghe thấy cô cười hỏi, “Anh Trọng gặp chuyện gì, mà cười vui vẻ
như vậy!”

Khi cô đi vào, nhìn thấy Cố Trọng đang cười dịu dàng với Tô Song Song

đối diện thì cả người ngẩn ra, khựng một lúc, mới tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ có điều trên mặt Ôn Tiểu Khê đã không còn nụ cười ban đầu nữa,

thay vào đó là khuôn mặt nặng nề hơi bảo thủ.

Tô Song Song vừa thấy Ôn Tiểu Khê, im lặng trong nháy mắt, chỉ cảm

thấy nụ cười của chị ấy vô cùng quỷ dị, cảm giác rợn cả tóc gáy, cô vội
vàng ngồi lại chỗ của mình, ngoan ngoãn làm công việc hôm qua chưa
hoàn thành.

Ôn Tiểu Khê đi tới bên cạnh bàn làm việc của Tô Song Song, cúi đầu

nhìn qua, thấy cô vẫn tô mấy tờ bản thảo ngày hôm qua, hơn nữa không có
một chút tính tiến triển đột phá, trong nháy mắt liền nổi giận.

Cô dừng bước lại, đôi tay chống nạnh, nhìn Tô Song Song chằm chằm,

bắt đầu quở trách: “Tôi nói Tô Song Song này, Tô đại tiểu thư, chẳng lẽ
ngài thật sự tới đây chơi đấy hả!”

“Ngày hôm qua khi tan việc cô đã nói gì? Chẳng lẽ cô nói chuyện cứ

không có chữ tín như vậy?” Ôn Tiểu Khê càng nói càng giận, vừa nghĩ tới
sáng sớm Tô Song Song không làm việc, vẫn vừa nói vừa cười với Cố
Trọng, càng thêm lên giọng.

Lần kích động này, nói cực kỳ khó nghe: “Chẳng lẽ lời của cô giống như

rắm thúi, không nghe được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.