NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 202

như vậy, nhưng thật ra rất đáng yêu. Anh cười gật gật đầu, trịnh trọng nói ra
hai chữ: “Là thật.”

Tô Song Song lập tức hít vào một hơi thật sâu, lưng suýt nữa đơ ra, cô

nuốt nước bọt, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên di động vang lên.

Cô lấy điện thoại ra liền thấy hiện lên chữ “Tiểu cầm thú”, theo bản năng

liền bấm hủy, nhưng điện thoại lại cố chấp vang lên lần nữa.

Cô nhíu mày, định tắt lần nữa, đột nhiên lại sợ lỡ Tần lão gia bên kia xảy

ra chuyện gì. Cô nhìn Âu Dương Minh cười hối lỗi, một tay chống lên bàn,
cúi người xuống nghe điện thoại.

Café Miêu Phác Điệp ở đối diện ngã tư, Tần Mặc đứng ở chính giữa,

nhìn Tô Song Song đang ngồi gần cửa sổ, tư thế lén lút nghe điện thoại của
cô lọt vào đôi mắt đào hoa nhưng lạnh lùng của anh, nháy mắt làm cho anh
tức giận nhướng mày.

Điện thoài vừa kết nối, Tô Song Song liền hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì

vậy? Ông nội xảy ra chuyện gì à?”

Tần Mặc vừa nghe cô nói, đôi lông mày càng nhíu lại sâu hơn, có khi

còn có thể kẹp chết một con ruồi, anh lạnh lùng hỏi: “Ngoài chuyện của
ông nội thì tôi không thể tìm cô à?”

Tô Song Song vừa nghe Tần lão gia không xảy ra vấn đề gì liền nhẹ

nhàng thở ra, tức là bên Tần Mặc cũng chẳng có việc quan trọng gì.

Bị giọng điệu có vẻ bá đạo của Tần Mặc khiến cô có chút mất hứng, cô

nhíu mày, tức giận nói: “Đương nhiên rồi, nếu không tôi và anh còn có thể
có chuyện gì? Tôi cúp máy đây!”

Cô còn chưa nói xong, Tần Mặc liền ngắt lời cô, giọng điệu mang chút

mệnh lệnh nói: “Như Hoa muốn đi ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.