NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2040

Âu phục hơi cứng rắn lau trên mặt, hơi đau, Tô Song Song giống như

không cảm thấy đau, kinh ngạc trợn to cặp mắt nhìn Tần Mặc, lại cúi đầu
nhìn vệt trong suốt trên ống tay áo của Tần Mặc.

Tô Song Song thật sự sợ ngây người, Tần Mặc tiểu cầm thú thích sạch sẽ

này, sao lại làm ra chuyện như vậy!

“A… A Mặc… Tô Song Song vừa mở miệng liền lắp bắp, thật lòng thiếu

tự tin!

Tần Mặc không để ý tới Tô Song Song, đưa tay cởi luôn áo khoác âu

phục dơ bẩn ra, cuộn lại, ném vào ngực Tô Song Song, lạnh lùng nói: “Trở
về giặt sạch sẽ!”

Mặc dù thái độ của Tần Mặc chảnh chọe, nhưng động tác mờ ám lạnh

lùng kia, trong nháy mắt khiến trong lòng Tô Song Song ấm áp, cô vừa
ngọt ngào, ngượng ngùng nói: “Vâng!”

Tần Mặc nắm tay Tô Song Song, định đi xem ông cụ Tần một chút. Khi

đứng ngoài phòng bệnh, Tô Song Song nhìn ông cụ Tần hai mắt nhắm
nghiền, tâm tình trong nháy mắt trầm xuống.

Bệnh của ông cụ Tần nói nặng cũng không nặng, nói nhẹ cũng không

nhẹ, ông cụ vừa tỉnh lại liền vội vã muốn gặp Tô Song Song, Tô Song Song
đi theo Tần Mặc vào.

Cô vừa mới đi vào, ông cụ Tần đã cố sức khoát tay áo với cô, để cho cô

đi tới, Tô Song Song đi nhanh mấy bước, vừa đứng bên cạnh ông cụ Tần,
nhìn dáng vẻ tiều tụy chịu đựng khổ sở của ông cụ, mắt liền đỏ, nước mũi
mới vừa ngừng lại theo nước mắt chảy xuống.

“Hít… Hít…” Cô hút hai cái, ông cụ Tần nhìn thấy dáng vẻ Tô Song

Song như vậy lại không nhịn được cười một tiếng sảng khoái, cười một
tiếng, không khống chế được hơi thở, ho khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.