NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 2154

Tô Song Song vừa nghe thấy Cố Trọng nói cũng không biết tiếng Anh

như vậy, nhất thời có một loại cảm xúc tựa như hận vì gặp nhau muộn
màng, cảm giác đồng bệnh tương liên (*), đôi mắt nhìn Cố Trọng đã nước
mắt lưng tròng.

(*) Đồng bệnh tương liên, hay là đồng bệnh tương lân: Thành ngữ cổ, ít

dùng. Hiểu theo nghĩa đen: Cùng bệnh với nhau thì thương xót lẫn nhau.
Hiểu theo nghĩa bóng: Khi người ta cùng ở trong một hoàn cảnh giống
nhau, thì rất dễ thông cảm với nhau.

Cố Trọng vẫn chỉ cười vô cùng tùy ý như cũ, trong nháy mắt liền tiếp

nhận nỗi đau đồng bệnh tương liên của Tô Song Song và bản thân mình.
Anh cố ý nói chuyện phiếm không để ý gì đến Tần Mặc.Chân mày Tần
Mặc chau lại thật sâu! Thời điểm lật thực đơn, nhất thời anh cảm thấy, buổi
sáng nay đề nghị Tô Song Song cùng nhau đi ăn cơm, thực sự là một quyết
định sai lầm nhất mà anh đã làm trong năm nay.

Mặc dù bình thường Tô Song Song là người ngây ngô h, nhưng cô lại rất

bận tâm đến cảm xúc của người ở bên cạnh. Thấy Tần Mặc vẫn không mở
miệng tựa như không có cách nào để nói chen vào, thỉnh thoảng Tô Song
Song lại quay sang nói với Tần Mặc vài ba câu. Tóm lại là cô không muốn
để cho bầu không khí trở nên khó xử như vậy.

"Song Song, sao em lại ở chỗ này thế?" Đang lúc ba người còn đang tán

gẫu tương đối phù hợp với nhau, không đến nỗi bối rối lắm, thì ở sau lưng
Tô Song Song đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

Tô Song Song vừa nghe thấy liền, quay đầu lại. Cô vừa nhìn thấy Tần

Dật Hiên mang theo bạn gái, liền lập tức vẫy tay một cái, quay đầu nhìn
chung quanh xem còn chỗ ngồi nào còn trống không, hưng phấn nói: "Anh
trai, nơi này có chỗ trống, lại có thể nhìn thấy được phong cảnh phía ngoài
rất đẹp!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.