“Được, anh thấy cảm xúc của Cố Trọng rất mất mát, anh cũng chạy tới,
tránh cho xảy ra chuyện gì em không rời đi được.” Tần Dật Hiên nói xong
một tiếng hẹn gặp lại với Tô Song Song, liền cúp điện thoại.
Anh nhìn điện thoại trong tay, nụ cười trên mặt đen tối không rõ, cho dù
anh không thể ở cùng một chỗ với Tô Song Song, cũng muốn tranh thủ mỗi
một phút mỗi một giây thời gian có thể ở chung với Tô Song Song, lần này
có thời gian hơn một ngày chỉnh sửa bản thảo, chính là cơ hội khó có được.
Điện thoại vừa cúp, Tô Song Song vội vàng gọi một cú điện thoại cho
Tần Mặc, nhưng không nghĩ đến Tần Mặc lại tắt máy, trong nháy mắt Tô
Song Song hơi sợ, suy nghĩ một chút lại gọi một cú điện thoại cho Lục
Minh Viễn, không nghĩ tới vẫn tắt máy, lúc này Tô Song Song hoàn toàn
luống cuống.