nửa ngày mới mắng ra một câu.
Anh mới đầu có chút giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ
dáng thường ngày, anh đi từng bước về phía trước, dọa Tô Song Song sợ
hãi cứ thế lui dần về phía sau, đề phòng nhìn anh.
Anh lười biếng dựa người vào khung cửa, cũng không hề có động tác
nào khác, không chút để ý giương mắt nhìn cô, mười phần đều không kiên
nhẫn mở miệng: "Nói lại, vậy cô muốn điều gì?"
!!!!!!!!!! Anh đúng là làm cô không thể chịu đựng thêm được nữa, đối
mặt với người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ thế này, Tô Song Song
không thể nhịn được.
Cô nhanh chóng chạy về phía phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất mở
cửa đi vào, ngay sau đó bưng một chậu nước lạnh xông ra ngoài, một lời
cũng không nói, trực tiếp hất lên người anh.
Tiết trời cuối thu, cho dù là đang ở trong nhà, nhưng một chậu nước lạnh
này dội xuống cũng làm cho Tần Mặc cảm thấy cái lạnh thấu tâm gan. Tô
Song Song một tay cầm cái chậu không, một tay xoa xoa thắt lưng, nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của anh, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, trong lòng
càng sảng khoái.
Cô nhếch miệng cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, thoạt
nhìn cả người đều toát lên dáng vẻ khiến cho người khác yêu thích, nhưng
trong lời nói lại có chút khiêu khích: "Tự kỷ là bệnh nặng, phải chữa trị
ngay lập tức. Hôm nay bản tiểu thư sẽ chữa trị miễn phí cho anh!"