Bạch Tiêu đi ra ngoài, Cô Tô Na thấy cửa mở ra, lập tức đứng lên. Bạch
Tiêu quan sát trên dưới quần áo Cô Tô Na mặc trên người một cái, khi nhìn
thấy quần của cô thì ánh mắt không thể nghe mị một chút vẻ đầy thâm thúy.
"Anh họ, Đông Phương tiểu thư, hai ngài tra ra được điều gì sao?" Cô Tô
Na vội vàng tiến lên chào hỏi, Đông Phương Nhã đứng ở sau lưng Bạch
Tiêu, suy nghĩ một chút, trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối lắc đầu một cái.
Bạch Tiêu ngược lại, đáp lại một câu với Cô Tô Na vẻ đầy khó chịu:
"Đúng là tự sát, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc, cô cùng tiểu Nhã ở chỗ này
trông coi, chúng tôi sẽ lập tức trở lại."
Khi Bạch Tiêu trở lại lần nữa thì đồng thời đi cùng với Tần Mặc và Tô
Song Song trở về. Hai người bọn họ cũng đã thay đổi một thân áo đen, mặt
mũi ngưng trọng, không khí có vẻ phá lệ trầm muộn.
"Tôi đã tu chỉnh lại mặt mũi cho ông nội Tần, cũng đã đổi một cho ông
bộ quần áo sạch sẽ rồi." Đông Phương Nhã nói xong, liền đưa vào trong tay
Tô Song Song một cái khăn trắng noãn.
Cô nói tiếp: "Song Song, em cùng Cô Tô Na đi vào nhìn ông nội một lần
cuối cùng đi, lau tay và mặt mũi cho ông nội một chút mặt, coi như là làm
một chút chuyện cuối cùng cho ông nội."
Cô Tô Na đương nhiên là muốn đi vào, vội vàng gật đầu một cái, đi theo
Tô Song Song tiến vào, Tô Song Song cầm khăn tay lau lau tàn phấn trên
mặt cho ông nội Tần.
Tô Song Song vừa đụng đến gương mặt ông nội Tần, liền không nhịn
được nghẹn ngào nói: "Ông nội, tại sao ông phải làm như vậy?"
Cô Tô Na nhìn Tô Song Song, lại cúi đầu cẩn thận kiểm tra bốn phía,
thấy không có đồ vật gì đặc biệt, cô cố làm ra vẻ lơ đãng nói một câu: