Tần Mặc gầm nhẹ một tiếng, rõ ràng là bị kích động rồi, thân thể vốn vẫn
chưa có khỏe lại, vừa kích động một chút liền run rẩy kịch liệt, ngay sau đó
lại không nhịn được mà ho khan dữ dội.
"Tần Mặc, cậu bình tỉnh một chút đi!"
Bạch Tiêu nhịn không được liền đi qua dùng sức vỗ một cái vào sau lưng
Tần Mặc, vội vàng đưa cho Đông Phương Nhã một ánh mắt.
Lúc này Tần Dật Hiên đột nhiên mở cửa ban công tầng hai, hắn đứng ở
ban công từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc, trong ngực ôm hũ tro cốt.
"Tần Dật Hiên!"
Tần Mặc tức giận suýt nữa thì đứng lên, cũng may Bạch Tiêu ý thức
được động tác của hắn nên đã kịp thời ngăn hắn lại.
"Tần Mặc, đời này cậu cũng đừng nghĩ tới việc được ở cùng một chỗ với
Song Song. Cho dù là cô ấy đã chết, thì ngáy cả tro cốt cậu cũng đừng nghĩ
đến việc đụng vào!"
Tần Dật Hiên vừa nói vừa đem hũ tro cốt trong tay trái giơ lên, trong
nháy mắt liền lật ngược lại, đem tất cả tro cốt đều đổ xuống dòng suối bên
cạnh.
Tần Mặc nhìn chỗ tro cốt đang bị đổ lẫn vào trong dòng suối phun kia,
bụi tro cốt tràn ra bay khắp nới, con ngươi của hắn chợt co rút lại. Trong
nháy mắt hắn liền cảm thấy bản thân không nhìn thấy được gì nữa, huyết
dịch trong người nhất thời đều tràn lên vào khắp đầu óc.
Hắn hít thở dồn dập, ngay sau đó cổ họng hơi ngứa liền phun ra một
ngụm máu, Tần Mặc lại càng không thể nhìn thấy được gì nữa.