"Anh là đồ con chó!" Tô Song Song thật sự tức giận, trước ngực đau đến
nóng ran, đau đến mức khiến đầu của cô như muốn tức điên lên.
Tần Mặc cầm khăn ướt bên cạnh lau lau cho Tô Song Song, vết máu lau
sạch rồi, lưu lại một dấu răng hung tợn, nhìn Tô Song Song mà đau lòng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì!" Tô Song Song tức giận cước đá vào trước
ngực của Tần Mặc, vội kéo áo lên, máu trước ngực không lưu bao nhiêu
nhưng lại rất đau, hơn nữa cái vị trí đó, Tô Song Song thật sự là khó có thể
mở miệng.
"Cái này xem như tôi tặng cho Âu Dương một lễ vật." Nói xong Tần
Mặc lau vết máu ở khóe miệng, mắt anh vẫn đỏ như vậy.
Tô Song Song tức giận thở mạn nhưng không dám thở dữ dội vì ngực
vẫn còn đau. Cô không muốn nghĩ gì nhiều nữa, đoán là sẽ để lại một vết
sẹo, Tần Mặc thật sự thô bạo.
Tô Song Song cũng không muốn cãi lại Tần Mặc cái gì, quay đầu nhìn ra
ngoài xe, buồn bã không ra tiếng.
Tất cả đều nằm ở trong mắt Tần Mặc, làm cho anh càng thêm phiền toái
bất an, anh đưa tay vò mái tóc, với chuyện mà bản thân làm vừa rồi, lúc này
nhớ lại, cảm thấy vô cùng trẻ con.
Nhưng đã làm rồi, anh sẽ không nể mặt xin lỗi, cũng quay đầu nhìn về
chỗ khác.
Tô Song Song thấy xe dừng ở bên ngoài Chiến gia, hơi lo lắng, quay đầu
lại nhìn Tần Mặc, vẫn là lên tiếng trước: "Tới chỗ này làm gì? Bọn họ sẽ để
yên để mấy đứa nhỏ về sao?"
"EM cảm thấy được tìm luật sư có tác dụng sao?" Tần Mặc khinh thường
liếc nhìn Tô Song Song một cái, bốn năm rồi, cách làm của cô vẫn ngây thơ