Tuy nhiên nội tâm cô thì không ngừng rít gào la hét: tuyệt đối không
phải là anh nhìn thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất quá mệt mỏi nên lòng tốt
mới nổi dậy, tuyệt đối không phải.
Tô Song Song bị Tần Mặc ném thẳng lên giường thì sợ đến mức lập tức
lui lại co rúm ở cuối giường, trợn đôi mắt to, đầy vẻ cảnh giác: “Anh muốn
làm gì?”
Tần Mặc từ trên cao quét ánh mắt lên người Tô Song Song, lưng đưa về
phía ngọn đèn bàn, trên mặt toàn là vạch đen, làm cho người ta thấy không
rõ vẻ mặt của anh.
Tô Song Song nhất thời càng thêm sợ hãi, đã không còn vẻ ngoan ngoãn
lúc ban đầu, vừa mở miệng liền run rẩy: “Anh … anh muốn làm gì?”
“Có mùi mồ hôi, làm phiền tôi làm việc.”
Tần Mặc nói xong, ưu nhã xoay người, trở lại ngồi trên ghế, đưa lưng về
phía cô, hoàn toàn ngay cả liếc cũng không thèm liếc thêm một cái.
Tô Song Song xấu hổ giật giật khóe miệng, đối với suy nghĩ liều lĩnh của
mình, tự cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy nhiên cho dù mất mặt cô cũng
không muốn xin lỗi anh.
Tô Song Song đứng dậy, tự mình ngửi ngửi, trên người quả thật đang bốc
mùi. Cô đi bộ suốt hơn hai giờ, nước trong cơ thể đều bốc hơi lên để giải
nhiệt hết, đương nhiên sẽ có mồ hôi một chút.
Vừa nghĩ tới kẻ chủ mưu hại cô ra nông nỗi này chính là Tần Mặc, sự áy
náy vừa nãy nháy mắt tan biến hết.
Sau khi trở về, còn chưa được nghỉ ngơi một giây phút nào, cô đã bị biên
tập thúc giục, ngay cả cơm còn chưa có hạt nào vào bụng thì làm sao có
thời gian đi tắm rửa chứ, bụng cô còn đang réo lên liên hồi đây. Tô Song