Đầu óc Tô Mộ mơ màng, lúc đầu còn tưởng rằng Tần Mặc thật sự phá
sản, nhưng khi nhìn bộ dạng Bạch Tiêu không đúng lắm, sau đó cô cũng
hiểu, há miệng vừa muốn hét lên, ánh mắt lạnh lùng của Tần Mặc liền quét
tới.
Tô Mộ lập tức ngoan ngoãn im miệng, chẳng qua nhìn Tần Mặc mang
theo dấu chấm hỏi, mặc dù cô giúp Tần Mặc, nhưng điều kiện tiên quyết là
không làm tổn thương Tô Song Song.
Tần Mặc hiểu Tô Mộ thật tâm thật lòng với Tô Song Song, anh tương
đối kiên nhẫn, giải thích thêm một câu: "Thuận lợi để chăm sóc cô ấy."
Chuyện lần này hoàn toàn làm Tần Mặc khẳng định tầm quan trọng của
Tô Song Song đối với mình, cho đến bây giờ anh vẫn không cách nào quên
lúc nhìn thấy cả người Tô Song Song đầy máu me, sự sợ hãi trong lòng lại
tuôn ra.
Cảm giác sợ hãi này đối với Tần Mặc mà nói rất xa lạ, nhưng một giây
đó anh đã thắm thía hiểu được, sự sợ hãi ấy đã khắc sâu tận xương tủy
mình.
Lúc anh ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, cảm giác sinh mạng Tô Song
Song trôi qua từng chút một, người anh cũng không khống chế được run
rẩy.
Coi như bây giờ, đã qua hai ngày, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình huống lúc
đó, anh vẫn còn hơi run rẩy.
Cho dù biết chẳng qua là Tô Song Song mất máu quá nhiều nên hôn mê,
nhưng hai ngày nay anh cứ nghĩ đến, sợ tới mức không ngủ không nghỉ, rất
sợ chỉ cần vừa nhắm mắt, Tô Song Song sẽ rời khỏi anh.
Tần Mặc suy nghĩ hai ngày hai đêm, anh vẫn chẳng biết đây có phải gọi
là tình yêu hay không, nhưng khi Tô Song Song mở mắt ra, rồi nhìn thẳng