vào anh, trong lòng đã tự có câu trả lời.
Nếu không là tình yêu, anh vẫn biết đời này mình đã nhận định người
phụ nữ này, cô là của anh, chỉ có thể là của một mình anh đấy!
Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, Tô Song Song là xương sườn mềm
của anh đã bị lộ ra, bây giờ Tô Song Song vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, Tần
Mặc không thể ép buộc cô ở bên cạnh, nếu không sẽ phản tác dụng, hù dọa
Tô Song Song chạy mất.
Cho nên Tần Mặc nghĩ ra biện pháp này, mặc dù biết lúc sự việc bại lộ sẽ
làm cho Tô Song Song sinh lòng oán giận, thế nhưng bây giờ anh đã chẳng
cách nào chịu được nếu Tô Song Song không ở cạnh mình.
Tô Mộ nhớ lại, hôm đó Tần Mặc rất điên cuồng, Tô Mộ cũng nhìn được,
cô không nghi ngờ tình cảm của Tần Mặc dành cho Tô Song Song.
Cô đã sớm biết Tô Song Song có ý tứ với Tần Mặc, chẳng qua cô ấy thật
sự là người đặc biệt nhát gan, có lẽ cũng chỉ biện pháp mới làm cho Tô
Song Song thấy rõ lòng mình.
Cô nhìn phòng bệnh, gật nhẹ đầu: "Tôi biết, tôi sẽ không nói!"
"Âu Dương gia bên kia cứ tiến hành theo kế hoạch." Tần Mặc liếc mắt
nhìn Bạch Tiêu, vốn đang cười đểu trong nháy mắt mặt lại đầy vẻ nghiêm
túc.
Ngay sau đó đôi mắt Bạch Tiêu toát ra sự ngoan độc , lần này Âu Dương
gia cứu Âu Dương Minh đi, có thể thấy là ngầm cho phép gã đối phó với
Tần Mặc, đám lão già kia yên tĩnh vài năm quả thật vẫn không nén được
tức giận.
Nếu bọn họ muốn tìm đường chết, dĩ nhiên chúng ta sẽ không khách khí
lại rồi, Bạch Tiêu nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Tần Mặc.