Anh vươn tay ấn Tô Song Song nằm trở lại giường, đắp kín chăn cho cô,
bình tĩnh nói ra một câu làm cho Tô Song Song nghe xong cả trái tim cũng
đều chảy máu.
"Lúc cô nhập viện, tôi còn chưa bị phá sản, cho nên đã đem toàn bộ số
tiền có trong ví đóng tiền viện phí rồi, ừ, đại khái khoảng chừng mười ngày,
nếu cô không ở, liền bị thiệt thòi."
"Hả! Anh là cái đồ phá của. . ." Tô Song Song vừa muốn lên án Tần Mặc
phá của, nhưng vừa nhìn thấy anh làm bộ dạng đáng thương, câu nói kế tiếp
cũng không nói ra miệng.
Về sau mỗi khi Tô Song Song nghĩ tới ngày hôm nay đã cảm giác nhất
định là đầu của mình bị đập hỏng rồi, bằng không làm thế nào lại đem ánh
mắt mưu đồ bất chính này của Tần Mặc nhìn thành đáng thương kia chứ!
"Ai. . ." Cuối cùng Tô Song Song thở dài nặng nề, thực ra vết thương
trên người cô tuy rằng không nặng, thế nhưng rất đau, giống như Đông
Phương Nhã đã nói vậy, thần kinh cô rất nhạy với cảm giác đau đớn, nếu có
thể ở lại bệnh viện nuôi dưỡng đương nhiên là vô cùng tốt.
Tô Song Song nhìn hình dạng thê thảm của mình một chút, lại nhìn dáng
vẻ nghèo túng của Tần Mặc một chút, lập tức cho rằng hai người bọn họ
thực sự là người cùng cảnh ngộ, lăn lộn làm sao mà thê thảm như vậy kia
chứ.
Thảm thương!
Tô Song Song chợt nhớ tới tên đầu sỏ gây chuyện làm cho cô thành ra
thế này, Tô Song Song đưa tay trái ra kéo cánh tay Tần Mặc lại.
"Tần Mặc, Âu Dương Minh đâu? Hiện tại anh ta là Âu Dương Minh
không phải cái kẻ bỉ ổi Âu Dương Cẩm kia! Các anh không là gì anh ấy
chứ . . ."