NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 810

năng đi dò la biết được, tùy tiện nói một cái là được, nhưng cũng không thể
cao quá được.

“Hai ngàn, chỉ là một bức tranh minh họa đơn giản, không được bao

nhiêu tiền.” Tần Mặc nói xong nhìn lướt qua bàn tay của Tô Song Song
đang lôi kéo quần của mình.

Tô Song Song vừa nghe, vội vàng buông tay ra, ánh sáng trong mắt ngày

càng sâu hơn, Tần Mặc đi về phía trước một bước, lại dừng lại rồi quay đầu
nhìn Tô Song Song, liếc mắt một cái, bổ sung một câu: “Thật ra, tôi rất
ghét vẽ tranh.”

Một câu khiến cho nụ cười trên mặt Tô Song Song liền đông cứng lại, cô

khó hiểu nhìn Tần Mặc, thấy biểu cảm trên mặt anh không giống như là nói
đùa, càng khiến cô thêm khó hiểu.

Nếu Tần Mặc thực sự ghét vẽ tranh, vì sao còn có thể sáng tác ra “Thục

tiên truyện” kinh điển trong những kinh điển như thế?

Cô há to mồm, đang muốn hỏi gì đó, nhưng lại đột nhiên vươn tay che

lại miệng mình, khiến lời nói của mình bị kìm nén trở lại.

Ngay sau đó, cô vội vàng thu tay lại, làm bộ như không có chuyện gì,

phất phất tay về phía Tần Mặc: “A Mặc, anh đi thay quần áo đi, chúng ra ra
ngoài mua đồ ăn.”

Tô Song Song làm hành động như vậy, là vì cô đột nhiên nhớ đến lời mà

Bạch Tiêu dặn dò, hiện tại Tần Mặc chính là một con người cực kỳ mẫn
cảm, nếu anh đã bày tỏ lòng mình là không thích vẽ tranh, thì cô cũng
không thể thuận miệng nói lung tung, biết đâu lại vô tình kích thích anh.

Tần Mặc không hiểu cô đang nghĩ gì lại liếc mắt nhìn cô một cái, cảm

thấy được thái độ của cô đột nhiên trở nên rất kỳ lại một cách bất thường,
nghĩ lại một phen, hình như là từ sau khi anh để cô ở lại bệnh viện một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.