NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 834

cô có chút ủ rũ.

Tần Mặc cầm ly nước lên uống một hớp, liếc mắt nhìn Tô Song Song,

thuận miệng nói: "Cô muốn làm trợ lý manhua?"

Tô Song Song nghe vậy, trợn mắt nhìn Tần Mặc, một bộ anh không hiểu

tiếng người, hiếm thấy cô lộ ra vẻ mặt sầu khổ, bĩu môi một cái.

"Mặc dù tôi bắt chước, nhưng vẽ rất giống nhau! Lại nói tôi lại không

phải dân mỹ thuật, tôi là dân sư phạm, có thể được như hôm nay, rất không
dễ dàng, nhưng vẫn còn sai sót, cần phải học tập."

Tần Mặc vẫn không quan tâm đến chuyên môn của Tô Song Song, chỉ

biết thành tích học tập rất giỏi, chợt nghe cô học sư phạm, người bình tĩnh
như anh, cũng có chút sửng sốt.

"Cô học sư phạm không đi tìm công việc giáo sư, sao lại muốn làm trợ lý

manhua?" Lần đầu tiên Tần Mặc lặp lại một vấn đề ba lần.

Mặc dù anh không quan tâm Tô Song Song làm gì, nhưng theo trình độ

học vấn của cô, có thể tìm một công việc tốt, rạng rỡ đi làm.

Nhưng bây giờ lại muốn đi làm một trợ lý nhỏ, cho dù anh sẽ không để

cô bị tổn thương, nhưng vẫn cảm thấy có chút... thương tiếc.

Tô Song Song mấp máy môi mình, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời đột nhiên

ảm đạm hẳn, cô quay đầu nhìn hòm thư.

Suy nghĩ một chút, cảm thấy không có gì phải giấu giếm Tần Mặc, cô

chậm rãi nói: "Mẹ tôi là một họa sĩ, từ nhỏ đã hun đúc tôi, thật ra thì tôi
cũng rất thích vẽ, nhưng khi còn bé cái tôi trong lòng rất mạnh, một mực
không cố gắng học."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.