Tần Mặc quay đầu nhìn thoáng qua cửa, thần sắc trong mắt không rõ
ràng, lập tức xốc chăn lên, nằm xuống, không biết có phải là do tác dụng
của thuốc hay không mà đầu của anh càng ngày càng đau đớn.
Chỉ là Tần Mặc còn chưa ngủ, âm thanh mở cửa đột nhiên truyền đến.
Tần Mặc mở choàng mắt, giọng điệu vô cùng khó chịu, nhưng trong mắt lại
mang theo một chút tình cảm ôn hòa ấm áp:
“Cô lại tới làm cái gì?”
“Làm gì? Tôi đương nhiên tới cứu mạng cậu rồi!”
Thanh âm dễ nghe mang theo ý cười của đàn ông truyền đến từ ngoài
cửa. Tần Mặc vừa nghe, lập tức liền cau mày.
“Tiểu Tần Tần, tôi nói mới mấy tháng không gặp, tính tình như thế nào
vẫn “tốt” như vậy…”
Bạch Tiêu mặc dù muốn nhân cơ hội này làm khó dễ anh, nhưng khi
nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Tần Mặc, câu kế tiếp liền nghẹn trở về,
trên mặt vẫn mang theo ý cười cũng gắt gao cau mày lại.
“Nhanh, cô tới xem một chút!”
Anh quay đầu nói một câu, sau đó nghiêng người tránh ra, ngay lập tức
từ phía sau anh đi ra một đại mỹ nữ.
Đại mỹ nữ vung lọn tóc dài gợn sóng ra phía sau, vươn tay đẩy nhẹ cặp
kính tinh xảo, trên mặt không chút biểu cảm.
Cô liếc mắt một cái nhìn Tần Mặc đang nằm trên giường, sau đó quay
đầu nhìn thoáng qua Bạch Tiêu, tựa như không có việc gì mở miệng:
“Làm việc ngoài giờ, thù lao gấp đôi.”