"Tôi nói với cô ta... Ta bây giờ được cô nuôi, cô ta liền chạy đi." Tần
Mặc nhìn chằm chằm Tô Song Song, nhìn cô vẻ mặt của cô thay đổi theo
lời nói của mình, cuối cùng mặt đầy áo não, thật muốn cúi đầu xuống hung
hãn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang trề ra của cô.
"Cái gì? Anh không thể dè đặt một chút sao, cái gì gọi là tôi nuôi chứ..."
Tuyệt đối Tô Song Song muốn nói nhảm, muốn đổi chủ đề.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Tần Mặc, không cần phải nói dối lừa cô,
vào lúc này cô cũng cảm thấy là não mình hoạt động quá nhiều, tại sao nói
Tần Mặc là người ngông nghênh, anh là người có chết đói cũng không bán
thân đâu!
Tô Song Song nhìn đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Tần Mặc thoáng qua
một tia chế nhạo, liền hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Nhưng cô phát hiện Tần Mặc còn đè ở trên người mình, nếu hai người
bọn họ không phải muốn đánh nhau, lập tức cảm thấy không được tự nhiên,
cô bĩu môi một cái, hỏi "Cái đó... Không phải anh nên đứng dậy rồi sao?"