NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 901

Tô Song Song khẽ vươn tay, vạch tay áo xuống, Tần Dật Hiên lập tức

thấy cổ tay phải của cô có quấn băng gạc, ánh mắt nhỏ dài trừng lớn, anh
bắt lấy cánh tay phải của cô, đưa cổ tay lại gần hơn: “Sao lại thế này?”

Âm thanh của anh rõ ràng vô cùng trầm thấp, còn lộ ra chút vô lực vì

bệnh trạng, vậy mà lại khiến cho quản gia ngồi ở ghế phụ ngừng hô hấp lại.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng lướt qua chỗ trên cổ tay phải đang băng bó,

vị trí này, loại miệng vết thương này, tay anh không tự giác nắm chặt lại:
“Ai... bắt nạt em rồi hả?”

Anh không thể xác định được, thật ra là trong lòng anh không muốn thừa

nhận, theo ý anh cô chắc hắn không phải là người vì đàn ông là hoài phí
bản thân mình.

Cô vừa thấy cổ tay phải của mình, sợ anh lo lắng, cười ha ha, gãi gãi đầu

của mình: “Không sao, chỉ là gặp phải tên bệnh hoạn bắt giữ em làm con
tin!”

“Còn chỗ nào bị thương không?” Tần Dật Hiên vừa nghe, nhẹ nhàng thở

ra, tầm mắt quét một vòng qua người cô, rơi vào trên chân trái: “Chân trái
vẫn đau phải không?”

Bị anh hỏi như thế, cô nhất thời cảm thấy cổ chân trái truyền đến đau

đớn, cô gật gật đầu, đột nhiên nhớ đến điều gì, hô lên một tiếng: “Anh, có
thể cho em mượn điện thoại được không?”

Lúc này cô mới nhớ tới, vừa rồi đang gọi điện thoại dở cho Tần Mặc, đột

nhiên lại thôi, tuy cô không xác định là anh có thể lo lắng không, nhưng
nhỡ đâu? Tần Mặc không biết cô xảy ra chuyện gì, có thể sốt ruột đến chết!

Cô càng nghĩ càng chột dạ, Tần Dật Hiên không nói gì, trực tiếp đưa di

động tới, cô vừa muốn quay số điện thoại ngây ngẩn cả người, ngay lập tức
lệ rơi đầy mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.