NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 936

Ở đó treo hình Tô Song Song được chụp vào lúc cô mười lăm tuổi, trong

hình Tô Song Song cười tới mi mắt cong cong, vô cùng ngọt ngào.

Bức hình được phóng to đặt vào khung kính, treo đối diện giường anh, vị

trí này, mỗi ngày khi mở mắt ra, nhắm mắt lại đều có thể nhìn thấy cô trước
tiên.

Dẫu sao hai người đã không sống chung với nhau năm năm rồi, vừa mở

màn, có quá nhiều lời muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Đột nhiên yên lặng, Tô Song Song cũng không thấy lúng túng, chỉ là

không tìm được câu nào để mở miệng, cứ thế cô núp trong chăn, cười híp
mắt nghe tiếng hít thở qua giọng nói của Tần Dật Hiên.

Lòng Tô Song Song ngọt như mật, vì cô biết mình lại có người thân,

ngày lễ ngày tết sau này, cũng có thể có cú điện thoại hỏi thăm sức khỏe
của người thân.

"Cô bé ngốc, chân em có tốt hơn chút nào không?" Tần Dật Hiên nói

trước, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt nghe như không có nhiều tình cảm, lại
không che giấu được sự lo lắng trong lời nói.

Tô Song Song vô thức động động chân của mình, thật ra thì vẫn rất đau,

chẳng qua cô không muốn làm Tần Dật Hiên lo lắng, cười tít mắt nói:
"Không đau."

Tần Mặc vẫn như cũ tựa vào cửa kính nhìn Tô Song Song uốn éo đủ kiểu

trong chăn, cho dù không thấy mặt cô, nhưng Tần Mặc cũng có thể tưởng
tượng ra nhất định cô đang cười tới nỗi mắt mũi cong vòng rồi.

Lửa giận hừng hực bốc cháy trong nháy mắt, cặp mắt đào hoa trong trẻo

lạnh lùng của Tần Mặc cũng theo đó đỏ lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.