NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 941

Tần Dật Hiên chỉ nói qua loa bình thường, chẳng qua lời nói càng bình

thường thế này, lại càng có hiệu quả, anh hiểu rất rõ tính cách của Tô Song
Song, biết thừa từ nhỏ cô đã có sở thích tưởng tượng loạn xạ.

Một câu nói này cư xử vừa khéo, có thể dẫn trí tưởng tượng vô tận của

Tô Song Song ra, dựa theo tính cách trầm lặng của Tần Mặc, tuyệt đối sẽ
không giải thích hay nói gì.

Nghĩ đến đây, Tần Dật Hiên nhếch môi, trong mắt đầy vẻ do tình thế bắt

buộc, một giây kế tiếp anh giơ tay lên, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm viết máu trên
tay mình.

"Ồ!" Quả thực ở bên này Tô Song Song lại ỉu xìu rồi, cô muốn tin tưởng

Tần Mặc, thế nhưng người kia chính là anh trai sống với cô từ nhỏ, Tô
Song Song cảm thấy anh hoàn toàn không có lí do gì để lừa mình.

Trong chớp nhoáng, Tô Song Song thấy thật khó xử, rốt cuộc là Tần Mặc

nói thật, hay lời Tần Dật Hiên nói mới là thật, làm cô khó phân biệt thật giả
quá rồi.

"Bé ngốc, ngủ sớm đi, mai gặp." Đương nhiên Tần Dật Hiên nghe ra Tô

Song Song đã trở nên yên lặng, anh biết bây giờ cần tạo cho Tô Song Song
một không gian tưởng tượng, cho cô nhóc thỏa sức động não thái quá.

"Ò! Được, anh, mai gặp nha." Nói xong Tô Song Song cúp điện thoại,

vẫn đưa lưng về phía Tần Mặc, hơi cong người, một bộ mày ủ mặt chau.

Tần Mặc đợi một hồi, thấy Tô Song Song cứ ngồi im không nhúc nhích,

giống như bị đả kích tới hóa đá.

Chút kiên nhẫn cuối cùng của anh cũng bị hao hết, trực tiếp đi tới bên

giường, hai tay nắm lấy vai Tô Song Song, quay ngược cô lại, tỏ ra rất
không kiên nhẫn hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.