NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 957

sự bị mình đoán trúng, Tần Mặc bị con yêu quái không biết xấu hổ nào
nhập vào rồi, sợ hãi nhắm mắt, rụt cổ lại.

Tần Mặc rất bất đắc dĩ, biết rõ nếu anh không chặn cái miệng của Tô

Song Song lại, cô sẽ càng tiếp tục động não mở rộng trí tưởng tượng, anh
suy nghĩ một chút, chọn ra chuyện phát huy hiệu quả tốt nhất, chậm rãi mở
miệng nói: "Tôi. . . hôm bị sốt cô mặc màu trắng. . ."

Tô Song Song nghe được, mạnh mẽ mở hai mắt ra, vươn tay che miệng

Tần Mặc, mắt mở thật to, một giây sau, mặt cô đỏ lựng lên trong chốc lát.

"Việc ấy. . . Tôi biết đúng là anh thật rồi!" Tô Song Song nói xong, lúc

này mới phát hiện lòng bàn tay che lấy môi mỏng của Tần Mặc hơi lạnh, cô
vôi vàng lấy tay mình về, xấu hổ cúi đầu.

Ngay khi bầu không khí xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu Tô Song Song đã muốn

bốc hơi, thang máy vĩ đại cuối cùng cũng giải cứu cô.

"Đinh!" Một tiếng, tới tai Tô Song Song chính là âm thanh của tự nhiên,

theo tiếng cửa thang máy mở ra, Tần Mặc cũng thu hồi cánh tay của mình.

Tô Song Song vội vàng ôm túi chà xát chuồn đi còn nhanh hơn thỏ, trốn

ra khỏi không gian bịt kín trong thang máy.

Tần Mặc nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tô Song Song, bất đắc dĩ vươn

tay vuốt tóc mái hơi dài của mình về sau, theo sát Tô Song Song ra ngoài.

Tô Song Song đứng trước cửa nhà trọ, nghĩ tới Tần Mặc vẫn còn đi theo

chính mình, cô vội vàng xoay về phía anh nói: "A Mặc, anh không cần đưa
tôi đi, tôi ngồi xe buýt!”

Nhưng Tần Mặc không trả lời Tô Song Song, tự mình đi về phía trước

như cũ, khi đi đến bên người Tô Song Song, kéo tay cô tiếp tục bước đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.