NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 989

Nghỉ tiếp một chút, Tô Song Song cảm thấy lấy hơi cũng tốn sức, cũng

không muốn lên tiếng, cô đưa tay chỉ bên cạnh, thở dốc một thoáng mới nói
ra một câu đầy đủ: "Nhà của em ở phía sau con đường kia."

"Ai nha, vậy chúng ta không thuận đường, thực sự là không khéo!"

Vương Tử còn muốn nói điều gì, lúc này tất cả mọi người đến đông đủ, bên
kia gọi tập hợp, cô chỉ có thể đưa Tô Song Song đi tập hợp trước.

Tần Dật Hiên đứng ở phía trước, áo mũ chỉnh tề, mặc dù chỉ là một

chàng trai hai mươi mốt tuổi, còn có vẻ bệnh tật, nhưng bề ngoài tuấn tú
cùng gia sản giàu có, vẫn thu hút ánh mắt của tất cả các nữ bạch cốt tinh ở
đây.

Anh mỉm cười nói vài câu cổ vũ, nhưng dư quang vẫn không rời khỏi hai

gò má ửng đỏ không bình thường của Tô Song Song.

Một câu giải tán, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng mấy cô

yêu tinh ẻo dẹo khác lại không muốn buông tha cái cơ hội trời ban để có
thể tiếp cận đến ông tổng của công ty, từng người một chuẩn bị đủ loại tư
thế, cố ý tiếp cận Tần Dật Hiên bên này.

Tần Dật Hiên vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, vóc người cỡ một mét

bảy tám, không cao lắm, bị đám phũ nữ lòe loẹt diêm dúa này mang giày
cao gót vây quanh, gần như không nhìn thấy Tô Song Song.

Tần Dật Hiên vừa phát hiện Tô Song Song không nhìn thấy vị trí hiện tại

của mình, ý cười ôn văn nhĩ nhã trên mặt lập tức biến mất không còn tăm
hơi, thay vào đó là một loại hơi thở lạnh lùng hà khắc độc nhất của nhà họ
Tần, chỉ có điều ở anh lại tồn tại thêm một chút u ám.

Khí chất thay đổi trong chớp nhoáng này, khiến cho chúng nữ háo sắc

vốn cho rằng Tần Dật Hiên chàng trai ấm áp trợn tròn mắt, bước chân vốn
đang dợm bước lên trước của các cô đều đổi thành lùi về sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.