NAM THẦN Ở PHÒNG BÊN CẠNH - Trang 991

Từ kính chiếu hậu Tần Dật Hiên nhìn dáng vẻ thận trọng ngốc nghếch

của Tô Song Song, không nhịn được nhẹ giọng cười lên, Tô Song Song vừa
nghe Tần Dật Hiên cười mình, có chút bất mãn nói lầm bầm: "Em thế này
còn không phải là vì tốt cho anh ư!"

"Vâng! Vâng! Cô bé ngốc nhà anh đối xử tốt với anh nhất." Giọng nói

Tần Dật Hiên đầy ý cưng chiều, mi mắt ngậm cười, Tần Dật Hiên dịu dàng
như ánh mặt trời thế này nếu để cho người theo cạnh anh thấy được, phỏng
chừng đều sẽ sợ tới nỗi cho rằng sắp tới ngày tận thế.

"Hừ!" Từ nhỏ Tô Song Song đã được Tần Dật Hiên chăm sóc, cho nên ở

trước mặt anh thường không tự chủ mà thả lỏng, thỉnh thoảng còn có thể
giở trò ăn vạ làm nũng.

"Song Song, chuyển tới chỗ anh ở đi, để anh chăm sóc em thật tốt, năm

năm này. . . em đã gầy đi rồi. . ." Tần Dật Hiên đột nhiên hạ thấp giọng,
mang theo chút u buồn.

Trong đôi mắt hẹp dài của anh lại chứa đầy tinh quang không hề chớp

mắt mà nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, nhìn phản ứng của Tô Song
Song, anh biết Tô Song Song mềm lòng, đặc biệt là với người thân thiết,
giọng nói của anh trầm thấp lại ưu sầu, chắc chắn Tô Song Song không
đành lòng từ chối.

Tô Song Song nghe được, hơi ngơ ngác một chút, theo lý thuyết ở chung

một nhà với anh trai mình là chuyện bình thường, thế nhưng trong suy nghĩ
của Tô Song Song đột nhiên lại nhớ tới khuôn mặt của Tần Mặc.

Cô mím môi, theo thói quen cắn ngón tay của mình, Tần Dật Hiên thấy

động tác này của Tô Song Song, ý cười trong mắt cũng nhanh chóng biến
mất, Tô Song Song cắn ngón tay đại biểu lúc này cô đang rất do dự, không
quyết định chắc chắn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.