NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 108

Hắn say sưa nhìn Diệp Dao, nhìn bộ dáng cô vui vẻ chơi đùa dưới

suối, khóe miệng khẽ giương lên. Đã bao lâu rồi hắn không được thấy nụ
cười rạng rỡ như vậy?

An Thực tìm một cành cây đủ cứng chắc và nhọn, rồi bước xuống,

quăng cho cô, Diệp Dao nhíu mày, An Thực nhàn hạ nói “Bắt cá!” Sau đó
quay lưng ngồi xuống vách đá gần bờ suối.

Diệp Dao mím môi, bắt thì bắt. Dù sao cô cũng là cảnh sát, mấy việc

nhỏ nhặt này sao có thể làm khó cô được!

An Thực ngồi trên bờ, tay chống cằm nhìn cô loay hoay với đám cá,

bắt trượt không biết bao nhiêu lần, hắn làm vậy mục đích là muốn cô mở
miệng cầu cứu. Xưa nay, Diệp Dao là đứa trẻ biết tự lập từ nhỏ. Số việc cô
nhờ hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên bây giờ, hắn muốn cô nhờ cậy hắn.

Nói cho cùng, bộ dáng này của Diệp Dao khiến An Thực nhịn không

được mà bật cười.

Diệp Dao thở hồng hộc, đám cá này giống như muốn chống đối cô

vậy, bắt cá buổi không được con nào.. Cô quay sang nhìn An Thực đang
ngạo nghễ nhìn mình, còn không ngừng cười. Cô tức giận nói “Chú còn
không mau giúp tôi?”

An Thực nhướn mày “Em nhờ vả người khác như vậy sao?”

“Dù sao thì, chú bị thương tay phải, tay trái vẫn còn dùng được. Mau

ra đây.”

An Thực ngồi im bất động, biểu cảm như muốn cô tỏ thành ý một

chút. Diệp Dao thật sự đang rất đói, trầm tư một chút, đành cắn răng nhờ vả
“A... Anh, tới giúp tôi bắt cá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.