NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 110

An Thực nhướn mày, mỉm cười “Sao? Là em tự nguyện, hơn nữa còn

phối hợp.”

“Câm miệng!” Hai bên tai cô nhanh chóng đỏ ửng, vội vã chạy lên bờ.

Khốn khiếp! Sao lúc đó cô lại đứng im cơ chứ.

“Em biết đường quay về sao?” Đi được vài bước, An Thực cất tiếng

châm chọc. Cô tức đến mặt mày đỏ gắt “Còn không mau lên!”

Thật là, đồ của cô cũng bị ướt vài phần rồi, tất cả là tại tên bệnh hoạn

An Thực...

An Thực bật cười, dùng cây đâm thêm một con cá nữa rồi mới bỏ đi,

đưa cô trở về hang.

Diệp Dao nhóm lửa, rồi đặt hai con cá lên, đối với mấy loại thức ăn

nướng như thế này Diệp Dao rất thích. Vừa nướng vừa ăn, không phải rất
tuyệt sao? An Thực chống tay ngồi bên cạnh, mặc cho cô tự giải quyết hai
con cá. “Đồ em ướt rồi, sao không cởi ra để hong khô?”

Diệp Dao tùy tiện trả lời “Không ướt nhiều, một lát sẽ khô.”

“Chúng ta đâu phải người xa lạ, ôm cũng đã ôm, hôn cũng làm rồi,

còn nữa, chẳng phải lúc nhỏ còn đòi ngủ chung với tôi, ngại làm gì?”

Diệp Dao quay sang, trừng mắt đe dọa “Chú còn nói nữa, tôi sẽ đâm

cái cây này vào ruột chú.” Bây giờ nghĩ lại chuyện lúc nhỏ thật sự rất mất
mặt, là do cô sợ cái nơi rộng lớn như “Nguyệt” mới đòi ngủ chung với hắn.
Nhưng đó là chuyện lúc nhỏ, bây giờ đã khác.

Nói đến bây giờ, Diệp Dao lại nhớ đến nụ hôn lúc nãy, hai bên má

nhanh chóng ửng đỏ, tại sao lúc đó cô lại im lặng để cho hắn hôn như vậy,
bảo cô làm sao đối diện với hắn. Diệp Dao sực tỉnh, vội lắc mạnh đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.