NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 155

vứt bỏ... nên tôi, rất sợ... khi đó, tôi chỉ là cô bé mười tám tuổi, chỉ cần chú
phủ nhận, tôi sẽ tin chú... nhưng mà, tại sao chú không nói một lời..."

"..." An Thực im lặng nghe nhưng lời trất vấn của cô, hắn biết, năm

năm qua một mình Diệp Dao rất khổ sở, cô luôn sợ cảm giác cô độc chỉ có
một mình, vậy mà hắn lại để cô chịu đựng trong khoảng thời gian dài như
vậy....

"Tôi... cứ nghĩ, mình thật sự hận chú, nhưng thật ra, tôi sai rồi... tôi

không hề hận, mà là sợ, là giận...." Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô,
Diệp Dao thở đều "An Thực, năm năm qua, tôi... cũng rất nhớ chú..."

"Chú có biết... điều làm tôi đau lòng nhất là gì không?.... Chính là chú,

An Thực, chỉ cần nghĩ đến chú, tôi lại thấy đau lòng... rất đau..." Diệp Dao
dần chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt cô, lòng An Thực đầy chua xót,
vươn tay lau khô khóe mắt ướt đẫm của Diệp Dao, bàn tay to rộng nhẹ
nhàng vuốt mái tóc đen huyền, giọng nói trầm trầm vang lên "Vậy em có
biết, điều gì khiến tôi hối hận nhất không? Chính là năm năm trước, đã để
em bỏ đi..."

An Thực cúi người hôn nhẹ lên môi Diệp Dao. Còn việc của Lâm

Triển, xem ra hắn đã cố ý bịa chuyện để khiến Diệp Dao hiểu lầm. Vì An
Thực chỉ nghĩ hắn nói với cô nguyên nhân cái chết của cha mẹ cô nên mới
không phủ nhận, thật không ngờ, ngay cả một đứa trẻ Lâm Triển cũng lợi
dụng...

Diệp Dao hôn mê hơn một ngày vẫn chưa tỉnh khiến An Thực càng

thêm lo lắng, dù bác sĩ có nói là do mất máu và mệt mỏi nhưng hắn vẫn
không yên lòng. Chuyện của "Nguyệt" và Bắc Đoàn còn một ngày nữa là
quyết đấu nhưng tâm trí An Thực hiện không quan tâm đến việc này. Tình
hình bên Bắc Đoàn cũng không có gì đáng lo ngại, người của An Thực luôn
canh chừng bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.