NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 166

thì ngồi trên giường đọc sách, nhớ đến nụ hôn lúc nãy, tim lại đập thình
thịch, tay khẽ chạm vào môi, Diệp Dao bất giác mỉm cười.

"Tiểu Dao."

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Dao giật mình sực tỉnh. Cất tiếng

"Vào đi."

Tố Nghi mở cửa bước vào nhìn thấy sắc mặt Diệp Dao đỡ hơn trước

rất nhiều liền mỉm cười "Em đã khỏe hơn chưa? Nghe nói, em hôn mê gần
hai ngày liền."

Diệp Dao cười nhẹ "Em ổn rồi."

"Chị có mang bánh cam thảo đến, em ăn thử đi." Tố Nghi mở hộp giấy

ra, bên trong là bốn cái bánh hình tròn nhìn rất bắt mắt, đưa cho Diệp Dao.

Diệp Dao cầm lấy nếm thử, ừm...không tệ. Nhìn Diệp Dao ăn ngon

miệng đến nỗi dính cả trên khóe môi, Tố Nghi bật cười đưa khăn giấy cho
Diệp Dao, cô không ngờ Diệp Dao lại thích bánh ngọt như thế. "Em đã
khỏe lại, chị cũng đỡ lo lắng. Nói đúng hơn, người nhẹ lòng nhất là An
Thực."

Diệp Dao cầm khăn giấy lau miệng, nói "An Thực?"

"Phải, kể từ lúc em hôn mê anh ấy luôn túc trực bên cạnh, dù bản thân

đang bị thương cũng không chịu nghỉ ngơi."

Cho nên, khi cô vừa tỉnh dậy, người đầu tiên thấy là hắn. Tố Nghi nói

tiếp "Em rõ ràng không còn giận anh ấy nữa, vậy tại sao không chịu nói với
anh ấy. Hai người cứ như vậy không thấy mệt sao?"

Diệp Dao nhíu mày "Nói? Nói gì chứ?"

"Chính là nói em cũng thích anh ấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.