NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 97

Cô im lặng không trả lời, hắn nhíu mày, người phụ nữ cứng đầu và

dám chống đối hắn, trên đời này quả thật chỉ có mình cô. An Thực đứng
dậy, ngồi dựa lưng vào vách hang, nhắm mắt lại.

Diệp Dao cũng không thể đấu lại hắn, so về cứng đầu, cô không hơn

hắn, luận về bản lĩnh càng không. Cuối cùng, cô gằn giọng nói “Nếu không
phải chú bị thương vì tôi, chắc chắn, tôi đã đánh chết chú.”

An Thực vẫn không mở mắt, khóe môi giương lên, tùy tiện trả lời

“Vậy sao...”

Cô nhất quyết không nằm, ngồi dựa vào vách đá đối diện An Thực, cả

ngày hôm nay cô thực sự rất mệt, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. An
Thực khẽ mở mắt, nhìn Diệp Dao, từ khoảng cách này, có thể thấy rõ
khuôn mặt mệt mỏi của cô. Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, không biết
đang nghĩ gì. Chỉ thấy, dường như sắp có giông bão nổi lên...

Hắn đứng dậy, ngồi xổm trước mặt Diệp Dao, đưa tay vén sợi tóc

vương trên mặt. Trên đời này, có hai loại người phải có tính cảnh giác cao,
một là cảnh sát, một là xã hội đen. Nhưng xem ra, cô không còn đủ sức,
nếu là thường ngày, chỉ cần chạm nhẹ, Diệp Dao liền đề phòng mà tỉnh
giấc.

An Thực khẽ cất tiếng “Dao nhi... kẻ khiến em như bây giờ, tôi sẽ bắt

hắn trả gấp vạn lần.”

Chỉ cần ra khỏi đây, điều đầu tiên hắn sẽ giết chết Đoàn Khiệm Luân,

diệt sạch Bắc Đoàn. Không cần biết quy tắc giang hồ, hay tình nghĩa đời
trước, hắn cũng sẽ đòi lại những gì Đoàn Khiệm Luân nợ hắn và Diệp
Dao...

An Thực không màng đến vết thương, vươn tay bế cô đặt nằm lên

đống rơm cuối hang. Sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi anh đào,
ôn nhu nói “Đợi tôi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đưa em đi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.