NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 178

Phương Hồi thì ở căn phòng đó, trong giới du học sinh, cô là người
tiêu xài khá thoải mái, sau khi sắm thêm một số đồ dùng cần
thiết bằng số tiền còn lại, chất lượng cuộc sống của cô đi
xuống một cách trầm trọng: Hàng ngày chỉ ăn một bữa cơm, điện,
nước, gas cố gắng không sử dụng, tối đến nhận hai việc làm
thêm, hai giờ đêm mới lững thững đi bộ về nhà.

Tình trạng này khiến tôi không thể chịu được nữa, hôm đó tôi

gặp Phương Hồi dưới sân, cô vừa đi mua thức ăn ở chợ về, để mua
được đồ rẻ, cô đã đi đến khu chợ cách nhà hai kilomet, mua cây
bắp cải khá to. Tôi vội đỡ ba lô cho cô, Phương Hồi mệt đến mức
không thể tỏ ra khách khí được nữa, để mặc cho tôi xách hộ tất cả
các túi đồ. Tôi nhìn thấy vai cô hằn lên hai vết đỏ, bèn nói với
giọng xót xa: “Sao em lại phải để mình sống khổ như vậy? Gọi điện
nói thật với nhà đi, để nhà gửi ít tiền sang. Nếu cứ tiếp tục thế
này, anh nghĩ em không trụ được đâu. Nếu em mà ốm thì còn mất
nhiều tiền hơn đấy”.

Cô liền lắc đầu, nói: “Không được để nhà biết, nếu không em

không được ở lại đây nữa đâu, chắc chắn gia đình sẽ bắt em về
nước”.

Tôi liền thở dài, trong giây phút đó tôi cảm thấy bực vô cùng,

tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô phải ra đi
kiên quyết như vậy, dù phải chịu đựng khổ sở, cũng không muốn
quay về. Tôi hận những người khiến cô phải lưu lạc sang đây, vì
bất luận là ai, nếu nhìn thấy cô trong hoàn chảnh đó đều không
thể chịu nổi.

Lúc Phương Hồi bước đến cửa, chuẩn bị đón lấy túi đồ và

chào tạm biệt tôi, thì bị tôi kéo lại, tôi nói rất kiên quyết rằng:
“Tối nay ăn cơm bên anh nhé! Không! Trước khi em giải quyết
được mọi vấn đề thì cứ ăn cơm cùng anh! Tắm rửa gì đó cũng sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.