NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 179

phòng anh! Em cũng đừng làm thêm ở nhà hàng lúc sáng sớm nữa,
bọn em sắp thi rồi đúng không? Tối đến về nhà em phải tập
trung học hành cho cẩn thận! Anh vẫn còn ít tiền, bọn mình mà tiêu
dè xẻn chắc không có vấn đề gì!”.

Phương Hồi nhìn tôi bằng ánh mắt sửng sốt, ánh mắt đó

hoàn toàn khác với ánh mắt ngày thường, ánh mắt ấy khiến tôi
ngất ngây trong giây lát. Tôi rất vui, vì cô chưa bao giờ nhìn tôi như
vậy và lần này tôi dám khẳng định 100% rằng, lúc đó trong mắt
cô, tất cả chỉ có tôi.

“Không… không cần đâu”. Phương Hồi cúi đầu: “Em vẫn ổn”.

“Đừng nói gì nữa, anh biết số điện thoại của nhà em, nếu em

không đồng ý thì anh sẽ gọi điện về, nói cho mọi người biết hiện
tại em sống thế nào!”. Tôi đe dọa.

Phương Hồi cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu.

Sau đó, chúng tôi sống chung với nhau một thời gian. Đến giờ

nghĩ lại, thời gian đó công nhận là khổ thật. Hồi đó tôi cũng không
có nhiều tiền, Phương Hồi không đi làm thêm có nghĩa là tôi phải
gánh vác cả hai phần việc, có lúc về đến nhà tôi như người chết
rồi, ngủ gật cả trong lúc tắm. Nhưng tôi lại rất hạnh phúc, cho
đến tận bây giờ, chưa lúc nào tôi cảm thấy hạnh phúc như vậy. Đàn
ông được sống cùng với cô gái mà mình thích, cho dù khó khăn
đến đâu cũng sẽ vượt qua được, đây là kết luận mà tôi đưa ra cho
quãng thời gian đó.

Và cũng trong thời gian đó, tôi đã được nghe rất nhiều chuyện

về Phương Hồi và Trần Tầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.