NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 196

với súng đạn chỉnh tề, bọn họ đội mũ bảo vệ, nhưng không hề toát
lên vẻ uy phong, những chiếc bóng cứ đi đi lại lại đó, toát lên một vẻ
sợ hãi mơ hồ. Lá cờ sao trắng gạch sọc bình thường rất nổi bật đó
uể oải rủ xuống cán cờ, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi tới, cũng
không thể làm thổi bay được một góc cờ.

Nhìn thấy lá cờ, đột nhiên Trần Tầm nảy ra một ý, cậu giơ cao

cánh tay lên hô: “Hạ cờ! Yêu cầu họ treo cờ rủ!”.

Mọi người xung quanh đều chú ý đến tiếng hô của cậu, cũng

nhất loạt hô theo, dần dần số người hô mỗi lúc một đông hơn,
đến cuối, tất cả mọi người đều đồng thanh hô: “Hạ cờ! Hạ cờ!
Hạ cờ!...”.

Triệu Diệp chui ra khỏi đám đông rất đúng thời điểm, cậu nhảy

phắt lên cao, ném mạnh lọ mực vào bên trong. Lọ mực vỡ tan, vệt
đen loang lổ hắt lên tường. Phương Hồi thở phào, cuối cùng thì
tâm trạng ức chế đã được giải tỏa.

Sau khi từ đại sứ quán Mĩ trở về, bọn họ ai nấy đều mệt rũ, vì

trên cả đoạn đường chỉ được phép đi bộ, cộng với việc gào thét một
thời gian dài nên rất hao sức. Tuy nhiên mặc dù mệt, nhưng bọn họ
vẫn hết sức hưng phấn. Triệu Diệp đề nghị mọi người đi ăn tối
với nhau, thế là cả nhóm liền tìm một cửa hàng chuyên về đồ
nướng bên vệ đường và bước vào. Hồi đó Bắc Kinh mới rộ lên
phong trào ăn đồ nướng, nhưng không giống với những quán đồ
nướng như Tam Thiên Lí, Quyền Kim Thành như hiện nay, được gọi
bằng một cái tên rất hay “đồ nướng âm nhạc”, thực ra chỉ là một
quán ăn nhỏ bật các bài hát đang thịnh hành, học sinh như bọn họ
cũng vẫn đủ tiền ăn.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, Lâm Gia Mạt tự tay gắp một

miếng thịt vào đĩa của Triệu Diệp nói: “Triệu Diệp, hôm nay cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.