NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 201

chính vì thế cậu cũng không thể nhảy với Phương Hồi, kể cả thỉnh
thoảng gặp nhau, cũng chỉ gặp trong mấy giây, thoáng một cái cô lại
quay về chỗ Kiều Nhiên.

Phương Hồi cũng không được vui cho lắm, cô không có ý kiến

gì về việc Trần Tầm và Lâm Gia Mạt nhảy với nhau, nhưng với tư
cách là biên đạo, Vương Mạn Mạn lớp 10 (5) cũng thường xuyên đi
theo bọn họ. Cô bạn này rất hồ hởi, lúc nào cũng cười nói vui vẻ với
Trần Tầm, lúc nào cao hứng còn nhảy cả lên lưng cậu, khiến
Phương Hồi rất ấm ức.

Cứ như vậy, hai đứa lại bắt đầu hậm hực với nhau, bình thường

đã không dám công khai với mọi người, thế là tối đến đành phải
trút hết tâm sự qua điện thoại. Điều không may là, điện thoại nhà
Trần Tầm bị trục trặc, chiếc máy để trong phòng cậu mà cậu hay
dùng để gọi cho Phương Hồi bị rơi vào nước, tuy không đến mức là
không dùng được, chỉ có điều lúc nói chuyện lẫn rất nhiều tạp âm.

Phương Hồi nói hồi đó bọn họ rất ngớ ngẩn, như thế rồi mà

tối nào cũng gọi điện thoại liên hệ. Để phụ huynh không phát hiện
ra, bọn họ hẹn nhau cứ 10 giờ tối sẽ gọi điện. Vì điện thoại nhà
Trần Tầm có máy chủ đặt trong phòng ba mẹ cậu, nên không thể
để Phương Hồi gọi cho cậu, mà cậu phải chủ động gọi cho Phương
Hồi. Trong khi điện thoại nhà Phương Hồi để ở phòng khách, lần
nào cô cũng lén lút như kẻ trộm, kéo dây điện thoại về phòng mình,
đặt gối, chăn lên điện thoại, vừa đổ chuông là nhấc máy ngay vì sợ
ba phát hiện.

Kể cả là như vậy, bọn họ vẫn thấp thỏm nói chuyện trong tiếng

“lạo xạo” mà không biết chán. Mặc dù cuộc nói chuyện của bọn họ
thường biến thành trò đoán từ rất nực cười như “a lô… gì cơ… nói
lại đi… không nghe thấy… tớ sao… ừ… a lô… có nghe thấy không…
vẫn không nghe thấy…”, nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất vui. Thỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.