NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 249

không vui. Hơn nữa, không phải tôi cố tình kiếm cớ đâu, nói thẳng
ra là tôi không yên tâm về cậu, dĩ nhiên là cũng không yên tâm về
Trần Tầm. Còn trẻ nên cũng chỉ là giỡn thôi đúng không? Cậu tìm
người khác, chắc chắn tôi sẽ không can thiệp, có khi còn chúc
mừng hạnh phúc cho cậu nữa! Còn Trần Tầm chắc chắn là không
được”. Đường Hải Băng nhìn theo bóng Trần Tầm, nói với giọng
rất quả quyết.

Một hồi lâu Phương Hồi không nói gì, cô ngẫm nghĩ thật kĩ một

lượt những điều Đường Hải Băng nói trong đầu. Mặc dù bình
thường Đường Hải Băng rất ngang ngạnh, nhưng mấy câu này cậu
ta nói rất thật lòng, có những điểm cũng đúng như những điều cậu
nói. Tuy nhiên, cô không thể chia tay với Trần Tầm vì những câu
nói này. Những ngày tháng Phương Hồi và Trần Tầm ở bên nhau,
có thể nói là những giây phút hạnh phúc nhất trong mười mấy năm
qua của cô. Không chỉ vì tình cảm mong manh, rụt rè giữa hai người
bạn khác giới, mà quan trọng hơn là, Trần Tầm đã dẫn dắt cô
nhìn thấy cái đẹp của cuộc sống, vốn đã tuyệt vọng từ lâu trong
mắt cô.

Giống như một người muốn nhảy lầu tự tử, nếu như bạn

không đếm xỉa gì đến anh ta thì anh ta sẽ nhảy xuống rồi chết.
Nhưng nếu giữa chừng bạn kéo anh ta lại, thì tự nhiên khát vọng
sống của anh ta lại vô cùng mạnh mẽ, nếu đã được cứu lên thì
không bao giờ tự sát lần thứ hai nữa, đây cũng là kết luận của tâm lí
học. Tình hình của Phương Hồi có phần giống với điểm này.

Đường Hải Băng nhìn Phương Hồi rất chăm chú, vì sợ hãi và

căng thẳng mà bất giác cô nắm chặt tay lại, các đốt ngón tay tái
nhợt.

“Tớ… tớ vẫn… thích Trần Tầm”. Phương Hồi nói với giọng run

rẩy: “Hải Băng, tớ sẽ không rời xa cậu ấy đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.