NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 250

Đường Hải Băng không thể ngờ rằng cô gái rụt rè, nói chuyện

cũng run rẩy lại trả lời cậu như vậy, chính vì thế cậu càng nghiêm
giọng hơn: “Cậu đừng thân lừa ưa nặng!”.

Phương Hồi nghiến răng, lắc đầu nói: “Tớ không làm được”.

Đường Hải Băng suýt nổi nóng, cậu còn nhớ hồi cấp hai, bất

luận cậu làm chuyện gì, Phương Hồi đều không dám chống cự,
cậu tưởng rằng cách nửa tỏ ra chân tình, nửa bắt ép, đe doạ này sẽ
có hiệu quả, nhưng cậu đã đánh giá sai lòng can đảm của Phương
Hồi. Cậu đang định nói gì nữa thì chiếc máy nhắn tin BP cài ở
thắt lưng đã đổ chuông. Cậu lấy ra xem, cười khẩy hai tiếng rồi
nói: “Phương Hồi, thế thì cậu đừng trách tớ”.

Phương Hồi cười buồn rồi bước đến chỗ Trần Tầm đang

rạng rỡ như hoa mùa xuân phía trước mặt, Đường Hải Băng đứng sau
thì vô cùng u ám. Rời xa thiên thần có lẽ ác quỷ cũng sẽ không đến
quấy rầy nữa, tuy nhiên vì chút ánh sáng đó, mà giữa hai cái, cô đã
lựa chọn đối mặt với tương lai và quay lưng với quá khứ.

Họ đến sân trượt băng ở công viên Thiên Đàn, thuê giày trượt ở

quầy. Phương Hồi chưa bao giờ trượt băng, nhìn đế dao bóng
loáng mà hoa cả mắt, Trần Tầm vừa cười vừa đỡ cô đứng dậy, cô
túm chặt cánh tay Trần Tầm, tựa như một con thú nhỏ đến một
vùng đất xa lạ, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.

“Ấy! Sao cậu lại mặc quần lửng đến?”. Ngô Đình Đình thắt

dây giày, bước đến nói.

“Hả? Thế có sao không?”. Phương Hồi cố gắng đứng cho

vững, ngẩng đầu lên hỏi.

“Lạnh chứ sao!”. Ngô Đình Đình hà hơi xuống lòng bàn tay nói:

“Hơn nữa, nếu ngã xuống nền băng thì cũng dễ bị trầy xước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.