NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 293

“Nhảy đi, nhảy đi!”. Triệu Diệp kéo Lâm Gia Mạt.

“Gì vậy… Tớ đâu có đứng trong đội này…”. Lâm Gia Mạt thắc

mắc.

“Haizz! Đã bảo là buổi múa tập thể cuối cùng rồi mà, lại còn

quan tâm đến việc đứng ở đâu nữa! Đợi đến dịp 100 năm quốc
khánh, bọn mình đều gần 70 rồi, làm sao còn múa được nữa!
Đến lúc đó không còn cơ hội múa chung một bài nữa đâu, thôi cứ
múa đi, mau lên!”.

Triệu Diệp tranh thủ nhạc của bài Vũ điệu thanh xuân vang lên,

làm một động tác mời rất lịch lãm. Lâm Gia Mạt nhìn vẻ quái đản
của cậu mà bật cười ha ha và vui vẻ nắm chặt tay cậu.

Tiếng sóng giữa quảng trường ngân vang đến tận chân trời, Lâm

Gia Mạt bịt tai gọi lớn Phương Hồi, Phương Hồi vẫn không nghe
thấy cô nói gì, hai đứa khua tay múa chân một hồi, mới hiểu Lâm
Gia Mạt nói là “chụp ảnh”. Phương Hồi liền đưa máy ảnh cho cô
chủ nhiệm, nhờ cô giúp, Lâm Gia Mạt vội kéo đám Trần Tầm đi
đến, năm đứa túm tụm lại, mỗi đứa một tư thế, giữa trời đêm tràn
ngập pháo hoa, chụp một tấm ảnh chung duy nhất trong cuộc đời
năm đứa.

Đại lễ kỉ niệm thu hút sự chú ý của cả thế giới đó, trong mắt các

chàng trai, cô gái ấy, cuối cùng đã biến thành bóng của pháo hoa
trong bức ảnh. Họ không biết lịch sử sẽ ghi chép thế nào, cũng
không hề ý thức được rằng đã trở thành bộ phận tổ thành của một
ngày quan trọng. Là một trong số hàng vạn người đang ngửa đầu
lên nhìn cảnh tượng hoành tráng đó, lúc đó Phương Hồi chỉ đơn
thuần là cảm thấy vui, đến nỗi quên mất việc mình và Trần
Tầm đã len lén nắm lấy tay nhau, Kiều Nhiên đứng sau, ánh
mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.