NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 295

có ít tiền bẩn, có gì là ghê gớm. Một người nói tiền bẩn thì sao, có ít
tiền bẩn này làm cho con gái được ngồi lên xe ô tô nhập khẩu sang
trọng, tha hồ thoải mái, không cần thiết phải tối đến mò đi gọi
xe, lại còn phải mở mắt thật to để gọi xe Hạ Lợi cước rẻ, 1,2 tệ/km,
không dám gọi xe Phú Khang 1,6 tệ/km. Hai người liền lớn tiếng
cãi nhau, rồi cả hai cùng ném điện thoại, cuối cùng cũng không đi
đến được kết quả gì. Phương Hồi sợ họ đều đến, lại cãi nhau
ầm ĩ trước cổng trường, thế nên sau khi đến trường cô liền vội
vàng chào mọi người, chạy ra cổng chờ, trong lòng cũng muốn về
nhà cùng ba. Không phải cô nghĩ gì đến chuyện khác, mà chỉ cảm
thấy ba đạp xe xa như vậy đến trường cũng tội, không thể để ba về
nhà một mình được, mẹ có xe thì đỡ hơn.

Trần Tầm nhìn thấy Phương Hồi ra về bèn lấy xe của mình,

con trai không phiền phức như con gái, cậu không bảo ba mẹ đến
đón. Trần Tầm bước đến nhà để xe, nhìn thấy Kiều Nhiên, cậu
cũng không có ba mẹ đến đón, trầm tư như đang suy nghĩ gì đó,
vừa xoay chìa khóa vừa ngẩn người. Trần Tầm bước đến vỗ lên vai
cậu nói: “Hê! Nửa đêm nửa hôm nghĩ ngợi gì vậy?”.

Kiều Nhiên ngoái đầu nhìn cậu rồi cúi đầu mở khóa xe hỏi:

“Nhà cậu không có ai đến đón à!”.

“Không! Mất thời gian, bọn mình lớn ngần này rồi, đâu có phải

đám học sinh tiểu học nữa đâu, cần gì phải đón rước. Hơn nữa chắc
chắn hôm nay an ninh rất ổn, làm sao có thể xảy ra chuyện gì
được?”. Trần Tầm cũng mở khóa xe, dắt xe ra nói.

“Thế cùng về nhé”. Kiều Nhiên quấn chiếc khăn von dùng

trong buổi múa vào ghi-đông, ngoái đầu lại nói.

“Ừ, về thôi”. Trần Tầm nhảy lên xe nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.