NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 296

Ánh trăng dát một lớp ánh sáng màu bạc lên người hai chàng trai,

bọn họ đạp xe song song với nhau giữa đường phố vắng vẻ, trên
người toát ra hơi thở chỉ có riêng ở những con người trẻ tuổi. Đêm
tối và ánh trăng khiến trái tim con người yên tĩnh trở lại, giữa cảnh
tượng này, cuối cùng Kiều Nhiên đã hỏi ra câu hỏi mà mình thắc
mắc từ bấy lâu nay. Giọng cậu bình thản, hỏi rất thẳng thắn:
“Trần Tầm, có phải cậu thích Phương Hồi không?”.

Trần Tầm hơi bất ngờ, cậu sững người ra một lát, sau đó nở

một nụ cười rất tự nhiên: “Ừ! Tôi thích Phương Hồi… cậu ấy cũng
thích tôi, thực ra bọn tôi đã là bạn của nhau rồi!”.

Kiều Nhiên đứng ngược sáng, không nhìn rõ nụ cười của cậu, mặc

dù trăng rất sáng, nhưng cậu cảm thấy thế giới như tối sầm lại.
Cảm giác tối sầm này khiến trái tim cậu đột nhiên đau nhói.

“Ngại quá, bọn tôi vẫn giấu mọi người vì sợ để nhiều người biết

sẽ không hay lắm. Nhưng cậu đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng
không giấu cậu nữa!”. Trần Tầm vẫn giữ nụ cười trên môi.

“Ừ, hóa ra là vậy à”. Kiều Nhiên nhếch mép, nở một nụ cười

miễn cưỡng, cậu ngửa mặt lên bầu trời đêm và hít một hơi thật sâu
nói: “Phương Hồi là cô gái dễ mến, thực sự rất dễ mến”.

“Ừ! Cậu ấy rất tốt bụng”. Trần Tầm gật đầu nói.

“Hiền lành, trong sáng”.

“Không bao giờ gây phiền hà cho người khác, việc gì cũng cố

gắng tự mình làm”.

“Nhờ cậu ấy làm gì, cậu ấy luôn hết mình”.

“Mặc dù ít nói, nhưng rất chu đáo”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.