NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 300

khao mình và Lâm Gia Mạt được như Trần Tầm và Phương Hồi,
khát khao đến nỗi quên đi sự ngượng ngùng, khó xử có thể xảy ra.

Nhưng Triệu Diệp không biết rằng, Lâm Gia Mạt không hề có

suy nghĩ đó, kể cả là có thì đối phương cũng không phải là cậu.
Cuốn Lần đầu tiên thân mật đó cô vẫn chưa trả cho Tô Khải, Tô
Khải đã lên lớp 12, học hành bận rộn, không còn thời gian bù khú với
bọn họ nữa, thế nên cơ hội được gặp anh ít ỏi vô cùng. Lâm Gia Mạt
chỉ biết dựa vào cuốn tiểu thuyết này để giữ một chút liên hệ với
anh, lần nào đi qua trước cửa lớp Lâm Gia Mạt, Tô Khải đều dừng
lại gọi với vào bên trong: “Gia Mạt, em đọc xong chưa?”. Lâm Gia Mạt
liền giả vờ nói: “Em chưa! Khinh Vũ Phi Dương còn chưa chết!”.
Dần dần, hình như cuốn tiểu thuyết đó đã không còn quan trọng
nữa, chỉ là cái cớ để Lâm Gia Mạt mỉm cười với anh mà thôi.

Dần dần, khi chơi với nhau, đám Phương Hồi cũng bắt đầu

nói đến những từ nhạy cảm như từ “thích”. Triệu Diệp thường xuyên
nói bâng quơ rằng cần đưa ra lời tỏ tình thích hợp vào thời điểm
thích hợp, có thể giữa hai người chỉ cách một lớp giấy, nhưng nếu
không nói ra sẽ mãi mãi không bao giờ biết. Những câu nói này đã
khiến Lâm Gia Mạt tự động liên tưởng đến Tô Khải, thấy ngày
tốt nghiệp của anh ngày càng đến gần, cô không cam lòng để anh
rời xa mình như vậy, để nói lời chào tạm biệt như vậy và thế là gật
đầu liên hồi, bảo Triệu Diệp nói rất có lí. Nhưng đâu có biết
rằng như thế, càng khiến Triệu Diệp nóng lòng hơn.

Kiều Nhiên lại có một quan điểm khác, cậu cảm thấy thích

không nhất thiết phải nói ra, từ bỏ hạnh phúc của mình để người
trong mộng của mình được hạnh phúc cũng là một sự hi sinh không
tồi, không phải ca sĩ Vương Phi có một bài hát tên là Vì em hạnh
phúc nên anh hạnh phúc đó sao, rất hay, rất tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.