NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 317

“Anh…”.

“Thôi! Không phải thanh minh nữa, không phải anh vẫn thường

nói đó sao? Thanh minh chính là giấu giếm, giấu giếm chính là
thú tội!”.

Tôi tức đến bật cười, bình thường tôi nói chuyện, Phương Hồi

thường không để ý gì nhiều, nhưng mỗi khi chúng tôi cãi nhau, cô
lại luôn lôi ra những câu mà tôi đã từng nói để chặn họng tôi.

“Anh phát hiện ra được rằng, em chính là khắc tinh của anh!”.

Tôi đón lấy túi xách trên tay cô và nói.

“Không dám!”. Phương Hồi không tranh mà giao chiếc túi cho

tôi, nhưng vẫn còn chưa hết ấm ức.

“À! Anh hiểu rồi, em ghen đúng không?”. Tôi trêu cô, mặc dù là

câu nói đùa, nhưng tôi vẫn ôm một niềm hi vọng cao xa.

“Trương Nam! Anh đừng nói linh tinh có được không!”. Phương

Hồi trợn mắt nhìn tôi, cắt đứt luôn ý nghĩ của tôi.

Tôi liền cười mỉa mình và nói: “Anh giữ lại chiếc cốc của cô

ấy, không có nghĩa rằng anh vẫn thích cô ấy. Giống như việc em
đã vứt hết mọi thứ của Trần Tầm, nhưng cũng không có nghĩa
rằng em đã quên cậu ấy. Nói thế này nhé, không phải con người
chỉ có hai cung bậc tình cảm là yêu và hận, mà còn biết nhớ nhung,
biết oán trách, biết hoài niệm, biết than thở. Không thể nói anh
và Hoan Hoan chia tay nhau rồi thì anh chỉ có thể căm ghét cô ấy
đúng không? Dù thế nào thì bọn anh cũng đã từng có một quãng
thời gian rất vui vẻ, vì quãng thời gian này mà anh không thể quên
hẳn cô ấy được, không người đàn ông nào có thể làm được! Dù có
nói cũng chỉ là nói dối em! So bì, tị nạnh với quá khứ chẳng có gì là
thú vị cả, một người phụ nữ sáng suốt sẽ không bao giờ tính toán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.