NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 381

xuống, nhìn thấy Trần Tầm đang vẫy tay với cô, cậu giơ cao ngón
trỏ lên, thể hiện số một.

Phương Hồi nói, lúc đó cô có cảm giác rằng Trần Tầm giống

như vị anh hùng đang khải hoàn, trên người tỏa ra ánh hào quang rực
rỡ, người anh hùng được ngàn người chú ý đó lại chỉ tặng nụ cười cho
cô, chính vì thế khiến cô vô cùng ngất ngây, hạnh phúc. Và cũng
chính từ lúc đó, cô bắt đầu tìm kiếm sự duy nhất mà Trần Tầm
dành cho mình, chỉ chú ý đến cô, chỉ đưa tay kéo cô, chỉ mỉm cười
với cô.

Tôi nghĩ suy nghĩ đó của Phương Hồi là một suy nghĩ dễ thương,

ấu trĩ của một cô gái trẻ, cô đã quên một điều rằng, sở dĩ anh
hùng là anh hùng, là do anh ta được rất nhiều người tôn sùng,
nếu chỉ đứng trước một mình cô thì anh ta không thể được gọi là anh
hùng. Nguyện vọng của Phương Hồi ắt sẽ trở thành sự trói buộc
đối với Trần Tầm và đến cuối cùng, sẽ trói chặt cô.

Tối đến tất cả các cầu thủ trong đội bóng và “người nhà” của

họ đã ăn uống một bữa để chúc mừng chiến thắng, huấn luyện
viên đưa họ đến nhà hàng Mi Châu Đông Pha, nói thích ăn gì cứ việc
gọi, thầy sẽ trả tiền. Đối với các cầu thủ đã quen với món thịt gà
xào hạt điều trong nhà hàng Vũ Hoa thì đây chẳng khác gì chế độ
đãi ngộ dành cho đội tuyển quốc gia, cậu nào miệng cũng ngọt như
mía lùi, ai cũng hồ hởi nói giành được chức vô địch tuyệt vời thật,
huấn luyện viên được tăng lương, bọn họ được đến quán Đông Pha
ăn, khiến huấn luyện viên khóc dở mếu dở.

Trong bữa ăn, Tô Khải vô cùng hào hứng, lần lượt chúc rượu tất

cả các cầu thủ, uống rất nhiệt tình. Mọi người đều nghĩ chắc tại
cậu mừng quá, nhưng Lâm Gia Mạt lại cảm thấy có cái gì đó bất
thường, dù mừng đến đâu cũng không thể uống nhiều như vậy,
giống như nốc rượu cho mỗi mình mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.